Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 246: Tường kép bên trong tờ giấy (length: 3854)

Bức thư kia Thư Dư xem qua một lần liền bỏ lại, không nhìn nữa, lúc này một lần nữa lấy ra, đọc đi đọc lại hai lần, vẫn không có bất kỳ gợi ý nào.
Vậy có nghĩa là, không phải ở trong bức thư này?
Ngoài bức thư này ra, thì chỉ còn lại hộ tịch và bản đồ.
Hai thứ này lại càng không có bất cứ manh mối nào.
Cuối cùng ánh mắt của Thư Dư dừng trên chiếc hộp trong tay.
Chẳng lẽ, là ở trong chiếc hộp này?
Nàng lật qua lật lại chiếc hộp xem nửa ngày, rồi gõ gõ, cố tìm xem có chỗ nào là lớp kép không.
Chỉ là chưa kịp nàng tìm ra thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Nàng ngẩn người một chút, bỏ hộp xuống đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một Triệu Tích đang cười ngây ngô, cùng với Mạnh Duẫn Tranh đứng sau lưng hắn, lại bắt đầu làm ra vẻ trầm mặc.
Khóe miệng Thư Dư giật giật, tránh sang bên nhường nửa người cho bọn họ vào.
Triệu Tích vừa vào cửa, liền nghiêng đầu cười ngây ngô hỏi, "Đường..."
Thư Dư đóng cổng viện lại, nói một câu, "Trong nhà không có ai."
Quả nhiên, ngay sau đó nụ cười ngây ngô của Triệu Tích biến mất trong nháy mắt.
Mạnh Duẫn Tranh nói, "Hắn thấy ngươi lâu vậy còn chưa tới, lo lắng ngươi gặp chuyện gì."
Thư Dư ha ha, "Là sợ ta tìm được manh mối cũng không chịu nói cho các ngươi đi."
Mạnh Duẫn Tranh lại không nghĩ vậy, hắn hoàn toàn bị Triệu Tích lôi tới.
Thư Dư dẫn họ vào nhà chính, sau đó cầm chiếc hộp kia ra, "Thư ta xem rồi, chỉ mấy câu, không có manh mối gì. Cái hộp này không biết có vấn đề gì không, các ngươi xem xem."
Mạnh Duẫn Tranh nhận lấy, đưa tay sờ soạng bốn phía của chiếc hộp, rồi nghe một tiếng "cộp" nhẹ vang lên, một lớp trên mặt chiếc hộp được mở ra.
Thư Dư trừng lớn mắt, quả nhiên là có lớp kép?
Bên trong quả thật cất giấu một tờ giấy, Triệu Tích vội vàng muốn cầm lấy.
Kết quả bị Mạnh Duẫn Tranh ngăn tay lại, hắn rút tờ giấy ra, đưa cho Thư Dư trước.
Triệu Tích há hốc miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thư Dư mở tờ giấy ra, quả thật là do Đông Thanh quan chủ để lại cho nàng, trên đó chỉ có hai câu nói — A Dư, nếu tương lai con vẫn không thể thoát khỏi số mệnh, thì hãy thuận theo tự nhiên, không cần phản kháng, vi sư sẽ đi trước một bước. Nếu có người tìm đến trước mặt con, muốn hỏi tung tích của vi sư, con cứ nói ra là được.
Thư Dư lập tức nắm chặt tờ giấy, trên mặt không thể kìm nén được thoáng qua một tia kinh ngạc.
Ý gì? Số mệnh? Thuận theo tự nhiên?
Chẳng lẽ sư phụ biết kết cục tương lai của nàng?
Thư Dư biết Đông Thanh quan chủ là người thần cơ diệu toán, nhưng ban đầu nàng cho rằng nhiều lắm thì bà ấy dựa vào tướng mạo người để phỏng đoán vài thứ thôi. Nhưng nhìn thấy tờ giấy này, nàng đột nhiên cảm thấy, bản lĩnh của sư phụ không chỉ có thế.
Nói chung nàng... Thật có thể dự đoán được những chuyện mà người khác không hề hay biết.
Nhưng, tại sao những thông tin này bà ấy lại phải đặt vào chỗ mà nàng căn bản sẽ không đi tìm là lớp kép này? ? ?
Mạnh Duẫn Tranh thấy vẻ mặt nàng không ổn, vội kéo Triệu Tích đang định vụng trộm tiến đến bên cạnh xem tờ giấy.
Hắn nghĩ, hôm nay không thể biết được tin tức của Đông Thanh quan chủ từ chỗ nàng được rồi.
Mạnh Duẫn Tranh đứng lên chuẩn bị cáo từ, nhưng Thư Dư lại chậm rãi thở ra một hơi, nói, "Ta biết đại khái sư phụ ở đâu rồi."
Mạnh Duẫn Tranh nhẹ nhàng buông tay, Triệu Tích vội chạy đến sau lưng nàng, một bên hỏi, "Ở đâu ở đâu?" một bên lặng lẽ nhìn tờ giấy, sau đó... thấy một sự tịch mịch.
Cao nhân đắc đạo nói chuyện đều thâm sâu khó lường vậy sao? Trên mặt hoàn toàn không hề nói muốn đi đâu cả?
Thư Dư liếc mắt nhìn hắn, gấp tờ giấy lại.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận