Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 409: Đại Bảo quá khó mang theo (length: 3887)

Bà lão mắng xong, mới nhìn đến đứa con dâu chết tiệt là Lương thị.
Bà thực sự rất ghét cô ta, nhưng xem chừng hai ngày nay cô ta cùng về thôn tận tâm tận lực lo kiếm tiền, liền tạm thời không đuổi cô ta đi.
Bà kéo Thư Dư lại gần, vô cùng vui vẻ nói, "Đợi khi nào cô tư của con tới huyện thành, nhà chúng ta lại càng náo nhiệt."
Lương thị ở bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy? Nhưng mà tôi thấy chị dâu hình như không được vui lắm."
Bà lão trừng mắt nhìn cô ta, "Nếu ngươi cảm thấy áy náy, vậy ngươi đem việc may mũ thú bông tặng cho nàng."
"Không được!" Lương thị lập tức cự tuyệt, "Tôi có áy náy gì đâu, nhà chúng tôi bây giờ còn khó khăn hơn nhà nàng ấy chứ. Đừng thấy nhà Tam Trúc chúng tôi có việc làm, nhưng tiền công cũng chẳng bao nhiêu. Cả nhà chúng tôi lại ăn lại ở, tốn kém lắm. Đặc biệt là hai đứa nhỏ, nương cũng nói, có khổ thế nào cũng không thể để con cái khổ đúng không? Đại Bảo và Bảo Nha nhà chúng tôi còn nhỏ, nếu bị đói thì sau này làm sao cao lớn được."
Bà lão hừ lạnh hai tiếng, vừa nhắc đến Đại Bảo, bà lại như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Lương thị, "Bây giờ vợ chồng hai ngươi đều có công việc, trong tay cũng có chút tiền dư, có muốn cho Đại Bảo đi học không?"
Lương thị ngẩn người, "Cái gì? Cho nó đi học?"
Thư Dư cũng hơi ngạc nhiên.
"Phải đấy." Bà lão gật đầu, "Ta nghĩ, người ta biết chữ vẫn tốt hơn, không nhất thiết phải thi cử, nhưng đọc sách thì khác. Ngươi nghĩ mà xem, như Sơn Xuyên chẳng hạn, được đại nhân coi trọng. Nếu biết chữ, nói không chừng đã làm thư lại ở huyện nha rồi, như vậy mới sướng, không cần dãi nắng dầm mưa mà địa vị lại cao. Chỉ vì không được học hành, nên chỉ có thể làm lính thôi."
Thực ra trong lòng bà lão rất hài lòng với việc làm lính, bà chỉ cố tình lừa Lương thị thôi.
Chủ yếu là vì Đại Bảo quá nghịch ngợm, trước kia không thấy rõ, vì nhà luôn có người trông nom. Tệ lắm thì có Đại Hổ chơi cùng.
Nhưng giờ Đại Hổ đi học, còn Bảo Nha chỉ cần có thú bông là có thể ôm nó lẽo đẽo theo sau Tam Nha chơi với chiêu tài cả ngày.
Chỉ có Đại Bảo, ở cái tuổi ẩm ương, lại còn không chịu ngồi yên, hở ra là chạy mất.
Chưa kể gì, tối hôm qua còn chạy ra ngoài đầu ngõ, khi mọi người tìm thấy thì thằng nhóc này còn không chịu về. Bà lão phải cầm gậy dọc muốn đánh nó, nó mới khóc lóc chạy về nhà.
Thật mệt mỏi.
Bà lão thật bái phục nhà thông gia, trước đây Đại Bảo có một thời gian dài đều do nhà họ Lương trông nom, cũng may là họ không bỏ mặc nó.
Vậy nên bà lão nghĩ, hay là cho Đại Bảo đi học, rèn giũa tính nết cũng tốt.
Bà vừa đề nghị, Lương thị cũng bắt đầu suy nghĩ.
Kỳ thực suy nghĩ trong lòng cô ta cũng giống hệt bà lão, cô cũng thấy thằng con trai này quá ồn ào. Trước đây ở thôn Thượng Thạch, mặc kệ nó nghịch ngợm cũng không sao, cùng lắm là trong thôn thôi, hơn nữa khi đó còn có Lộ Tam Trúc trông chừng.
Bây giờ thì không được, không thể quản nổi.
Thêm nữa, trong lòng cô ta còn đang mơ mộng hão huyền, cô không nghĩ giống bà lão, đợi Đại Bảo học xong rồi tự nó lo liệu. Không phải còn có Viên Sơn Xuyên, còn có Thư Dư sao? Sau này nhờ họ giúp đỡ, cho Đại Bảo được học hành tử tế vào huyện nha làm nha lại cũng không phải không được.
Vì vậy Lương thị gật đầu, vô cùng kiên định nói, "Nương, con thấy nương nói đúng, nên cho nó đi học chữ."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận