Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 578: Không như vậy đơn giản (length: 3916)

Thư Dư cảm thấy, chỉ cần thôn Chính Đạo này không có người như Lan gia, kỳ thật nàng vẫn có thể từng bước tiến lên.
Săn bắn, đổi một góc độ mà nói, thật ra so với khai hoang đốt than hay khai thác mỏ thì tự do hơn nhiều.
Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng trong lòng đã có chủ ý, nghĩ một hồi liền không khuyên nữa.
Thư Dư ăn cơm xong xuôi, lại ừng ực ừng ực uống hai ngụm sữa đậu nành lớn, thỏa mãn vỗ vỗ tay, "Vậy ta đi."
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, luôn nhìn theo bóng dáng nàng xuống núi, lúc này mới quay người rời đi.
Thư Dư ôm một bó củi lớn trở về nhà, vừa mới bước vào cửa nhà, liền nghe thấy tiếng cãi vã.
Nàng không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, người Thư gia thật đúng là một ngày không cãi nhau là toàn thân khó chịu mà. Rõ ràng mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, cũng không biết có gì mà ồn ào.
Nàng đổi hướng đi thẳng vào phòng bếp, đem củi đưa cho Hầu thị, tiện thể hỏi, "Bọn họ lại làm sao thế?"
Hầu thị nhỏ giọng nói, "Là đại cô nương cùng nhị cô nương cãi nhau, ta nghe ý trong lời nói của bọn họ, dường như là vì chuyện nhà Lan."
Thư Dư kinh ngạc, "Chuyện nhà Lan? Liên quan gì đến bọn họ?"
Hầu thị lắc đầu, "Cụ thể thì ta cũng không rõ, ta nghe ý trong lời nói của đại cô nương, giống như là nhị cô nương muốn tìm nhà Lan để đổi lấy một công việc dễ sống hơn. Ngươi nói ở thôn Chính Đạo này, cái gì có thể tính là công việc nhẹ nhàng, mà còn dễ sống nữa?"
Thư Dư hiểu, nhị cô nương này là muốn lặp lại chiêu cũ, nàng ta ở trên đường lưu vong đã từng cùng quan sai tư thông, nếm được ngon ngọt. Dù sao cũng đã một lần hiến thân rồi, nên cũng không để ý thêm lần thứ hai?
Hầu thị đem củi lửa đưa lên bếp, bảo lục cô nương đậy nắp nồi lại, thấy sắc mặt mệt mỏi của con gái mình, liền không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm, "May mà nhà Lan gặp chuyện, nếu không thật sự để nhị cô nương đạt được, thì còn không phải hại chết tất cả chúng ta?"
Mặc dù nói các nàng cùng những người khác trong Thư gia như nước với lửa, nhưng trong mắt người ngoài thì các nàng là người một nhà.
Nếu nhị cô nương làm ra chuyện như vậy, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng cô nương Thư gia đều là những người không biết liêm sỉ như thế.
Cho dù các nàng đã sa cơ đến mức chỉ có thể ở nơi lưu đày mà chịu khổ, nhưng sau này cũng vẫn phải gả chồng sinh con. Đặc biệt là lục cô nương nhà nàng, hiện giờ mới mười một tuổi, chờ ở đây làm việc ba năm, khôi phục tự do thì cũng vừa tròn mười bốn tuổi, vẫn chưa đến tuổi cập kê, vẫn có thể tìm một gia đình khá giả để có một nửa đời sau an ổn.
Huống chi, Hầu thị vẫn còn mong chờ về sau có cơ hội tìm được vị thích đại nhân kia, rời khỏi chốn lưu vong này. Cho nên, đương nhiên nàng không muốn nhị cô nương làm càn mà liên lụy đến con gái mình.
Còn về bản thân nàng... Tuy nói cũng từng có chuyện với quan sai trên đường lưu vong, nhưng chuyện đó chỉ là ở trên đường lưu vong, đến đây thì không ai biết cả.
Thậm chí có lẽ người Thư gia cũng không rõ, mà cho dù rõ thì cũng không nói ra ngoài, Hầu thị tự nhiên không lo sẽ liên lụy đến con gái mình.
Nghĩ đến đại cô nương cũng có cùng ý tưởng, cho nên biết nhị cô nương có ý định như vậy, mới tức giận như thế.
Thư Dư nghe vậy không nói gì thêm, nhưng nàng cảm thấy một người như nhị cô nương, cho dù có hành động thật, thì cũng không chỉ là đơn giản nghĩ thông đồng với người nhà Lan như vậy.
Lần trước, nàng thông đồng áp giải quan sai, làm con la của nàng bị kinh sợ, nàng cũng theo sườn núi lăn xuống.
Lần này, ai biết nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Thư Dư nheo mắt, bẻ gãy cành cây trong tay rồi đứng lên, nói với Hầu thị, "Các ngươi cứ nấu cơm đi, ta qua đó xem sao."
Hầu thị vội gật đầu, "Ngươi cẩn thận."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận