Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1408: Cửa bên ngoài truyền đến gõ cửa thanh (length: 3889)

Ứng Tây điều khiển xe ngựa, dừng lại từ xa: "Tiểu thư..."
Thư Dư nhìn theo hướng mắt của nàng, chỉ thấy trước cổng tiểu viện có không ít học sinh đang đứng đó. Không chỉ có họ, mà còn có một vài người trông như gia đinh, nha hoàn cũng đang chờ ở cổng. Ngoài ra, cũng không thiếu các bà hàng xóm mang ghế đẩu ra ngồi tán gẫu.
Đông người như vậy, xem bộ dạng đúng là đang chờ Mạnh Duẫn Tranh trở về.
Thư Dư không ngờ rằng, một án thủ của kỳ thi viện lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, khiến nhiều người phải chờ đợi thế này.
Đây mới chỉ là tú tài thôi, nếu thi đậu cử nhân, trạng nguyên nữa, chẳng phải người ta sẽ đạp nát cả ngạch cửa hay sao?
Đúng lúc này, đột nhiên có người chạy tới báo: "Sao các người còn đứng đây chờ? Mạnh tú tài đang ở tửu lâu Duyệt Tới kia kìa, đang cùng mấy vị thí sinh khác trao đổi học vấn. Xem bộ dạng đó, chắc là muốn 'cầm đuốc soi dạ đàm', e là tối nay không về đâu. Mau đến xem đi."
Người kia nói xong liền quay người chạy về hướng tửu lâu Duyệt Tới.
Những người ở cổng tiểu viện nhìn nhau, các học sinh nhanh chóng đuổi theo, đám gia đinh nha hoàn cũng do dự một lát rồi tản đi.
Chỉ còn lại mấy bà hàng xóm vẫn ở đó, dù sao các nàng cũng không thể đến tửu lâu Duyệt Tới để giao lưu học vấn được, mà chỗ này lại gần nhà, nên cứ tiếp tục ngồi chờ bên ngoài.
Thư Dư cứ ngỡ cổng viện sẽ nhanh chóng yên tĩnh trở lại, không ngờ mấy bà hàng xóm này lại còn xúm lại gần hơn.
Nàng đành nói với Ứng Tây: "Chúng ta đi cửa sau vậy."
Cửa sau vốn cũng có người canh giữ, nhưng nghe tin Mạnh Duẫn Tranh rồi thì họ đã đi hết, vì vậy lại chẳng còn ai.
Thư Dư thở phào nhẹ nhõm, xuống xe ngựa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào nhà, Hà thẩm nghe tiếng động liền ra đón: "Lộ cô nương."
Bà nhìn ra sau lưng Thư Dư, không thấy Mạnh Duẫn Tranh đâu, hơi nghi hoặc hỏi: "Công tử không về cùng sao?"
"Hắn gặp các thí sinh cùng đợt thi, còn đang ở bên ngoài chưa về."
Hà thẩm nghe thế gật gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên phấn khích: "Lộ cô nương, ngài, ngài biết tin công tử nhà ta..."
"Đỗ án thủ rồi phải không?"
Hà thẩm gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng ạ! Mạnh công tử thật quá lợi hại, là tiểu tam nguyên đó! Rất nhiều người nói hắn sau này tiền đồ như gấm. Sáng nay các người vừa đi không bao lâu thì sai nha đã đến báo tin vui, lúc nghe tin ta còn ngẩn cả người ra. May mà ta phản ứng nhanh, đợi sai nha đi khỏi là ta đóng chặt cửa lại ngay, nếu không đám người bên ngoài kia đã xông cả vào nhà rồi."
Thư Dư nghiêng đầu nhìn Hà thẩm. Bà vốn đang cười tươi roi rói, bị nàng nhìn như vậy, lòng chợt thấy hơi bất an, vội cúi đầu nhìn lại mình: "Sao... sao thế, Lộ cô nương?"
"Không có gì đâu. Chỉ là ta nghe A Duẫn nói ngày thường thẩm ít nói lắm, thế mà lần này lại nghe thẩm nói một hơi dài như vậy. Xem ra thẩm thật sự rất vui mừng."
Hà thẩm ngẩn ra, rồi có chút ngượng ngùng: "Ta... hình như hơi nhiều lời thì phải."
"Thẩm đừng nói vậy. Bộ dạng này của thẩm cho thấy thẩm thật lòng mừng cho A Duẫn, xem A Duẫn như người nhà."
Hà thẩm gãi đầu, chẳng hiểu sao lời của Lộ cô nương luôn khiến bà cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Bà cười khì hai tiếng, thấy Thư Dư xách thịt đi vào bếp thì vội vàng chạy theo: "Lộ cô nương, để ta! Để ta! Mấy việc này cứ để ta dọn dẹp là được."
"Hôm nay là ngày tốt, ta muốn tự tay xuống bếp làm vài món ngon, thẩm phụ giúp ta một tay nhé."
"Được." Có vị hôn thê đúng là khác hẳn.
Hà thẩm mang đồ vào bếp sắp xếp, rồi cầm con gà ra sân để làm thịt.
Thư Dư đi thay một bộ y phục khác, vừa định bắt tay vào nấu nướng thì ngoài cửa chính lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận