Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1842: Kỳ thật ta rất biết đi săn (length: 3948)

Thư Dư rất nhanh tỉnh táo lại, thấy hai lão thái thái khóc đến sắp ngất đi, vội bảo Ứng Tây đỡ giúp một tay.
"Bà nội, bà dì, chúng ta vào nhà trước đi, có lời gì vào nhà rồi từ từ nói."
Lão thái thái hít mũi một cái, níu chặt tay Phương bà bà không buông, "Đúng, vào nhà nói, đừng chặn ở cửa."
Phương bà bà liên tục gật đầu, hai người đều không nỡ buông tay nhau, cứ thế tay nắm tay được đỡ vào phòng.
Phương bà bà trực tiếp đưa lão thái thái vào phòng của mình, trong mắt hai người chỉ có đối phương, mọi người thấy vậy liền không vào quấy rầy, đóng cửa phòng lại, để cho các bà không gian riêng tư mà hàn huyên.
Những người còn lại đều ở lại trong sân, lúc này lão thôn trưởng mới nhìn về phía Lộ Nhị Bách và những người khác, hỏi Thư Dư, "Mấy vị này là..."
"À, đây là cha ta, đây là tam thúc của ta." Nàng lại giới thiệu ba người Thư Duệ.
Đừng nhìn ba thiếu niên Thư Duệ ngày thường hay la lối om sòm, nhưng dù sao cũng đã đọc sách, ra ngoài thì lễ nghi cơ bản rất chu đáo, lúc này liền hành lễ.
Lão thôn trưởng vừa xem tư thế này, liền biết ba người đều là người đọc sách, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ.
Ông không ngờ không chỉ tỷ tỷ của Phương bà bà tới, mà còn mang theo cả con trai cháu trai cùng đến.
Trong mấy người, chỉ có Lộ Nhị Bách là trầm ổn hơn một chút, hắn đi đến bên cạnh lão thôn trưởng, hỏi thăm tình hình của Phương bà bà những năm qua.
Ngược lại Lộ Tam Trúc lại là người không ngồi yên được.
Sau khi nhận nước nóng Phùng bà tử từ bếp mang tới uống mấy ngụm, hắn liền không nhịn được bắt đầu nhìn ngang ngó dọc đánh giá.
Cái sân này thật nhỏ, cũng thật cũ nát, còn kém hơn cái sân hắn từng ở Thượng Thạch thôn trước kia. Dì những năm này thật không dễ dàng mà, may mà hắn tới, thế nào cũng phải giúp bà hả giận mới được.
Lộ Tam Trúc đánh giá nửa ngày, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, bèn cắt ngang lão thôn trưởng và Lộ Nhị Bách đang nói chuyện hứng khởi.
"Không phải nói dì ta nhận một đứa cháu nuôi sao? Người đâu, sao lâu thế rồi vẫn không thấy hắn."
Lão thôn trưởng vội trả lời, "Nguyên Quý vào núi đi săn rồi."
Nguyên Quý năm ngoái còn làm việc ở huyện nha, sang năm nay thì không làm nữa. Thứ nhất là sau khi Đường Văn Khiên tiếp quản huyện nha, đã bắt đầu chỉnh đốn lại đội ngũ nhân sự, Nguyên Quý dù gì cũng sắp nghỉ, nên không muốn làm xáo trộn công việc của huyện lệnh mới.
Thứ hai là chuyện phản tặc đã qua một thời gian, núi non bên này cũng đã an toàn. Phương bà bà đồng ý cho hắn vào núi săn chút thú rừng, kiếm thêm ít bạc cho gia đình.
Nguyên Quý liền nhân mấy ngày thời tiết đẹp, vào vùng ven núi mấy lần.
Hắn thân thủ tốt, quả thật săn được không ít gà rừng, thỏ rừng.
Trước đây lúc làm việc ở huyện nha, Nguyên Quý cũng quen biết với những nhà phú hộ trong huyện thành, sau khi săn được con mồi, hắn liền đến hỏi những nhà đó trước. Vừa đúng dịp Tết, khách khứa tới lui nhiều, có thịt rừng lại càng mừng, vì vậy hắn vừa mang thú săn đến huyện thành là bán hết ngay.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn cũng kiếm được hơn mười lượng bạc.
Tốc độ kiếm tiền như vậy, ngay cả lão thôn trưởng nghe xong cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng nghĩ lại thì trước đó không có ai vào núi, lại vừa qua cả mùa đông, giờ mới đầu xuân, thú săn đúng là cũng dễ săn hơn một chút.
Lộ Tam Trúc nghe nói Nguyên Quý vào núi thì lại rất hưng phấn, "Đi đâu thế? Ta cũng đi tìm hắn. Các ngươi không biết đâu, thật ra ta rất có kinh nghiệm đi săn đấy."
Đại Bảo bên cạnh gật đầu lia lịa, "Cha ta trước đây thường xuyên mang thịt rừng về nhà ăn."
Những người khác: "..."
Ha ha, cứ làm như ai không biết ấy, trước kia Lộ Tam Trúc là lén lút mò vào bẫy của thợ săn nhà người ta để 'đục nước béo cò' mà.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận