Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 335: Lén lút người (length: 4039)

Đại Ngưu trợn tròn mắt nhìn, không dám nói lời nào.
Chỉ trong chốc lát vừa rồi, hắn đã thấy mấy người quen mặt đi qua lại bên trong này, tất cả đều là những nhân vật máu mặt ở huyện Giang Viễn này.
Đại thiếu gia nhà họ Đinh, Giang Nhân nhà họ Giang, lão gia nhà họ Ngô, cả lão gia nhà họ Vu trên trấn cũng có mặt.
Càng nhiều người là hắn chưa từng thấy bao giờ, trông họ dường như không phải người của huyện Giang Viễn này.
Thư Dư ho nhẹ một tiếng, Đại Ngưu lập tức hoàn hồn.
Thư Dư hạ giọng, "Đi thôi, chúng ta vào xem."
Đại Ngưu liền lùi lại một bước, đi theo sau nàng vào đại sảnh.
Đại sảnh trước mắt có diện tích khoảng chừng năm trăm mét vuông, bên trái là một quầy hàng hình tròn, bên cạnh đặt mấy tấm bình phong. Có bảy tám người đang ngồi cạnh những chiếc bàn trước quầy hàng, nói chuyện với người tư vấn phía trước.
Do có bình phong ngăn cách, khoảng cách giữa hai chiếc bàn lại hơi xa, rõ ràng là tạo cho nhau một không gian tương đối riêng tư.
Thư Dư cảm thán, chợ đen này thật kỳ diệu.
Bên trong đại sảnh còn có không ít quầy hàng, phía trên trưng bày rất nhiều thẻ gỗ cùng hình ảnh. Trên thẻ gỗ ghi vật phẩm giao dịch, ví dụ như đồ cổ tranh chữ, vàng bạc ngọc khí. Đồng thời, hình ảnh phía trên là dáng vẻ của vật phẩm, giúp người xem có ấn tượng trực quan hơn.
Hễ có người hứng thú với những món đồ này, liền có thể trực tiếp hỏi tiểu nhị đứng ở một bên, hắn sẽ giới thiệu sơ lược. Nếu muốn xem hiện vật, tiểu nhị cũng sẽ dẫn đến gian phòng hoặc nhà kho cất giữ vật phẩm để tự mình xem xét.
Làm như vậy, có thể giúp cả bên mua và bên bán tránh biết được đối phương là ai, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng.
Thư Dư hứng thú dạo một vòng, liền ra khỏi đại sảnh này, đi về phía cửa hông.
Sau khi rời khỏi đây là một đình viện phong cảnh tươi đẹp. Trang viên này rất lớn, cũng không biết là ai xây dựng, hoàn cảnh được tạo nên vô cùng thoải mái dễ chịu, làm người ta thấy thích thú.
Đại Ngưu đã cố hết sức không để mắt mình nhìn lung tung, nhưng vẫn bị cảnh sắc phồn hoa trước mắt làm cho kinh ngạc một phen.
"Chợ đen này chẳng giống chợ đen chút nào." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Thư Dư gật đầu, "Càng giống một nơi ngắm cảnh cho người ta du ngoạn nghỉ ngơi, phải không?"
Đại Ngưu "Ừm" một tiếng, "Còn có đồ ăn có thể tùy tiện lấy."
"Vậy lát nữa ngươi nhân lúc không có người, lấy chút đồ ăn nếm thử xem, dù sao cũng là miễn phí."
Đại Ngưu ngại ngùng, "Như vậy không tốt lắm đâu."
"Không sao đâu, chúng ta hôm nay đến đây là để mở mang tầm mắt, khó có dịp tới một lần." Thực phẩm ở đây chắc là an toàn, nếu không với nhiều khách quý như vậy, nhỡ xảy ra chuyện thật, thì chợ đen này cũng không mở tiếp được nữa.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi qua đình viện, đến một đại sảnh ở bên trái.
Đại sảnh này ngược lại nhỏ hơn một chút so với cái lúc mới vào, nhưng tính riêng tư lại cao hơn, bên trong có không ít bao gian, vật phẩm ghi trên thẻ gỗ cũng càng thêm quý giá.
Hơn nữa những thẻ gỗ này đều được treo trên cửa của từng bao gian. Nếu ngươi có hứng thú, có thể trực tiếp vào cửa xem hiện vật hoặc trao đổi, thậm chí, nếu ngươi muốn gặp mặt người bán cũng được.
Thư Dư rất nhanh đi ra từ bên này. Nàng vốn còn định đi đến đại sảnh bên phải, nhưng lúc ngước mắt lên, lại phát hiện một tiểu lâu cao ba tầng ở cách đó không xa, dường như Đinh Văn Hi và những người khác đang đi về phía tiểu lâu đó.
Thư Dư nói với Đại Ngưu, "Chúng ta cũng qua bên đó xem sao."
"Được."
Đại Ngưu lập tức theo kịp. Hai người đi về phía tiểu lâu đã chậm hơn những người khác, đại bộ phận những người muốn vào đều đã đi vào rồi.
Thư Dư vừa định đi vào trong, đột nhiên nhìn thấy một người đang lén lén lút lút chui vào từ bụi hoa phía sau tiểu lâu.
Bước chân nàng dừng lại, Đại Ngưu cũng nhìn thấy, vội nói: "Đó có phải là trộm không? Chúng ta có cần gọi người không?"
- Đại di mụ tới, ngồi không yên, hôm nay liền đổi mới thiếu một chút, yêu các ngươi nhóm ( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận