Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1305: Nghe đồn bên trong Thư Dư (length: 3983)

Thư Dư cười cười, "Chuyện này rất bình thường, nếu là ta, ta cũng sẽ nhân cơ hội đến xưởng gần đây xem xét một vòng trước. Không cần lo lắng, bọn họ nếu đã tới, cuối cùng cũng sẽ tới tìm ta, chúng ta cứ chờ là được."
"Được, vậy ta vẫn nên về xưởng xem trước."
"Ừm... Ngươi về rồi bảo lão Dương canh cổng, bất kể ai đến dò hỏi thì cũng cứ như hôm nay, lái chủ đề sang chuyện khác, tóm lại là lời nói đừng dính líu đến xưởng là được. Lại nói qua với hai vị quản sự một tiếng, bảo bọn họ cẩn thận một chút, những việc khác cứ như thường lệ là được."
Đại Ngưu gật gật đầu, "Được, ta biết rồi."
Thư Dư đợi Đại Ngưu đi rồi, lại dặn dò hai tiểu nhị trong cửa hàng, bảo bọn họ chú ý một chút, hai ngày này có thể sẽ có người đến dò la tin tức.
Thư Dư đoán rằng bọn họ sẽ giấu thân phận đến xưởng một chuyến trước, phần lớn cũng sẽ dò la tình hình của nàng ở trong huyện thành trước.
Quả nhiên, ngày hôm sau, thật có hai người xa lạ đến cửa hàng đi lòng vòng.
Lúc đó Thư Dư không có ở đó, nghe miêu tả thì hẳn là hai người kia không sai.
Nàng nghĩ, chẳng mấy ngày nữa đối phương hẳn là sẽ tìm đến nàng.
Ai ngờ đợi tới đợi lui, chờ ba ngày cũng không thấy người đâu.
Thư Dư đã suýt hoài nghi mình đoán sai, hai người này có lẽ căn bản không phải người từ kinh thành đến.
Nhưng nàng không biết rằng, lúc này Nhậm Hoài cũng đang hoài nghi những tin tức mình nghe được.
"Nàng vậy mà xách rìu chạy tới nhà bà ngoại mình, chặt đứt chân của cữu cữu ruột?"
Từ quản sự đi theo phía sau hắn vào khách sạn đang trọ, đóng cửa phòng, rót cho hai người chén trà, thở dài một hơi nói: "Vị Lộ hương quân này lại là một người hành động lỗ mãng theo cảm tính như vậy."
Nhậm Hoài xoa xoa thái dương, "Phải đó, ta còn tưởng rằng nàng nghiên cứu ra túi phát nhiệt, trong tay còn có hạt hướng dương mà người khác chưa từng thấy, hẳn phải là một người thông minh khôn khéo mới đúng. Không ngờ làm việc lại không biết trước sau như thế, chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề."
"Có lẽ là do tuổi trẻ nóng tính, nghe nói năm ngoái vừa mới cập kê. Cô nương ở độ tuổi này, đối với người đã bán mình đi khiến nàng phải chia lìa cha mẹ, khó nén được cơn giận là chuyện bình thường."
"Dù có tức giận, cũng phải lo lắng đến thanh danh chứ." Nhậm Hoài không tán đồng cách làm của Thư Dư, hắn cũng xem như xuất thân từ gia đình lớn, đã chứng kiến không ít chuyện âm u nơi hậu trạch.
Chẳng cần nói đâu xa, cứ nói đến đường tỷ của hắn, vì khi sinh ra là con gái, lại bị thầy bói phán là khắc tinh gây họa cho người nhà. Tổ mẫu ngay khi nàng vừa mới sinh ra đã ném nàng lên núi, đường tỷ mạng lớn, sống sót được thì sau đó vẫn luôn bị sắp xếp ở trong am.
Tổ mẫu không thích nàng, những ngày tháng sau khi nàng sống sót cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng cho dù như vậy, đường tỷ vì thanh danh, vẫn luôn hết lòng hầu hạ, lấy lòng tổ mẫu. Sau này gả đi rồi, cũng vẫn thường xuyên qua lại với nhà mẹ đẻ, bởi vì nàng vẫn cần nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn.
Nhưng Lộ Thư Dư bây giờ là hương quân, cho dù nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ bé, cái tiếng bất hiếu kia lan truyền ra ngoài cũng cực kỳ bất lợi cho nàng.
Từ quản sự thở dài: "Nói đến vị Lộ hương quân này vận khí thật tốt, bị lưu đày đến tây nam lại gặp được Tước đại nhân. Do cơ duyên xảo hợp mà nghiên cứu ra túi phát nhiệt, Tước đại nhân cũng bằng lòng giúp nàng trình lên trên. Có Tước đại nhân che chở suốt đường, nàng ở cái huyện thành nhỏ bé này quả thực có thể hô mưa gọi gió. Trương huyện chủ kia muốn gây phiền phức cho nàng, Tước đại nhân lại vừa đúng lúc gửi lễ cập kê tới, dọa Trương huyện chủ không dám làm càn, ngay cả huyện lệnh Giang Viễn huyện cũng có phần coi trọng nàng."
"Nhưng tấm bài bảo hộ Tước đại nhân này, sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết."
"Biểu thiếu gia, đến lúc đó phải làm thế nào?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận