Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1934: Nửa đường gặp nhau (length: 3973)

Ăn cơm xong, Thư Dư mới hỏi Đại Ngưu về tình hình trên đường đi.
Đại Ngưu nói: "Mọi thứ đều thuận lợi, mấy người tiêu sư kia đều có kinh nghiệm phong phú, trên đường thật ra chẳng cần ta chuẩn bị gì cả, bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, ta chỉ việc đi theo sau học hỏi thôi."
Hắn gãi gãi đầu, cười nói: "Cảm giác học được không ít thứ."
"Cho nên ra ngoài đi một chuyến vẫn rất có ích." Đây chính là lý do Thư Dư giao cho Đại Ngưu phụ trách chuyến vận chuyển hàng lần này.
Đại Ngưu gật gật đầu: "Giữa đường chúng ta còn gặp được bà nội cùng chú hai, chú ba."
Thư Dư kinh ngạc: "Các ngươi gặp nhau à, sao mà trùng hợp vậy?"
"Đúng thế, ta cũng gặp cả bà dì và Nguyên Quý, lúc đó mới biết những năm qua bà dì đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Nếu không phải bà nội nói, ta còn không biết ngươi lại thành huyện chủ nữa, ta đã giật cả mình."
Thư Dư: "..." Cho nên, bọn họ vẫn là đã gặp cha mẹ nhà họ Đường?
Nàng nhớ chú ba từng nói, cha mẹ nhà họ Đường sau khi nhận được tin Đường Văn Khiên làm huyện lệnh chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi, chú ấy chỉ tiếc không gặp đúng lúc nên không có cơ hội khoe khoang chuyện Thư Dư là huyện chủ.
Nàng dùng đầu ngón chân cũng đoán được: "Có phải chú ba đã nói trước mặt chú Đường bọn họ rằng ta là huyện chủ không?"
Đại Ngưu buồn cười: "Đúng vậy, hơn nữa còn nói rất nhiều lần, lúc nhắc tới ngươi không gọi tên mà chỉ gọi là huyện chủ. Chúng ta lúc mới nghe đều kinh ngạc lắm đó. A Dư, ngươi giỏi thật."
Thư Dư đỡ trán: "Chỉ sợ sau khi về đến Đông An phủ, chú ấy cũng sẽ khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết."
Trước đây nàng viết thư về cho Đại Ngưu, cũng không hề đề cập chuyện này. Trong thư chỉ nhắc đến việc nàng muốn mở cửa hàng ở bên này, bảo hắn mau chóng chở hàng hóa tới đây.
Vì Đại Ngưu là lần đầu đi xa nhà, lại vận chuyển lượng hàng lớn như vậy, nên Thư Dư đã dặn dò rất kỹ càng chuyện giao hàng, ví dụ như việc tìm tiêu sư, những điều cần chú ý trên đường, những phiền phức có thể gặp phải, cách bảo quản hàng hóa, ngủ lại bên ngoài thì phải tìm người gác đêm trông coi hàng hóa, còn có việc sau khi đến Trường Kim phủ thì đến phủ nha tìm Mạnh Duẫn Tranh vân vân.
Riêng những chuyện này đã đủ để nàng viết đầy mấy trang giấy, tự nhiên không có thời gian nói về chuyện mình làm huyện chủ, những chuyện ngoài lề đó.
Cho nên Đại Ngưu chỉ biết được tin tức sau khi gặp lão thái thái bọn họ, và cũng vì vậy mà cha mẹ nhà họ Đường mới bị tin này làm cho trở tay không kịp.
Thật ra bất kể là Đường Văn Khiên làm huyện lệnh, hay Thư Dư làm huyện chủ, cả hai bên bọn họ đều không quá muốn so bì, bọn họ thậm chí còn không biết chuyện này có gì đáng để so sánh.
Nhưng mà, mẹ Đường và Lộ Tam Trúc hai người lại ngấm ngầm so kè với nhau.
Thư Dư cũng không hiểu nổi trong đầu bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng sau này sẽ ổn thôi, cha Đường mẹ Đường đến huyện Thừa Cốc, tương lai cơ hội họ gặp mặt chú ba chắc cũng không nhiều.
Thư Dư lại hỏi tình hình trong nhà, Đại Ngưu nói mọi thứ đều tốt, chi nhánh cửa hàng ở Đông An phủ đã đi vào quỹ đạo.
Còn nói năm ngoái Ngụy Vinh Hoa đề nghị tổ chức một hoạt động, mấy người bàn bạc xong, quả nhiên sau tháng chạp lượng giao dịch tăng mạnh, hạt dưa nghiễm nhiên đã trở thành món hàng Tết thời thượng nhất ở Đông An phủ.
Thư Dư vui mừng, hạt dưa ở thời hiện đại, vốn dĩ cũng là món hàng Tết không thể thiếu trong dịp Tết của mỗi gia đình.
Sau này nếu mọi người hình thành thói quen, thì lượng tiêu thụ hạt dưa sẽ rất ổn định.
Xưởng bên kia vẫn đang mở rộng không ngừng, nhưng đã có rất nhiều người bắt đầu trồng hoa hướng dương, sau này chắc chắn sẽ xuất hiện đối thủ cạnh tranh.
Chuyện này Thư Dư sớm đã có chuẩn bị tâm lý, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đại Ngưu uống một hớp nước, đột nhiên ngừng nói, trên mặt lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận