Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1176: Nham bá tỉnh lại (length: 3833)

Cũng là ba tên lại tử bọn họ may mắn, đúng lúc đang rối bời thì thấy lão ăn mày đi đường loạng choạng, trông có vẻ ốm yếu lắm. Sau đó lại thấy hắn hai ngày không ra khỏi cửa, liền muốn vào xem sao.
Ai ngờ chỉ thấy lão ăn mày hôn mê bất tỉnh, bệnh nặng đầy người.
Thư Dư nhíu mày, "Kẻ tìm các ngươi là người nào?"
"Không, không biết."
"Vậy hắn cho các ngươi bạc thế nào?"
Ba tên lại tử nói, "Người kia bảo, năm ngày sau, à, chính là ngày hôm đó. Bảo chúng ta đến tửu lâu Phủ Thành Duyệt chờ hắn, làm xong việc sẽ cho chúng ta bạc."
Ngày hôm đó?
Thư Dư gật đầu, hỏi han cũng kha khá rồi, nàng bảo Ứng Tây trông coi ba tên lại tử, còn mình thì đi vào phòng.
Vừa hay Mạnh Duẫn Tranh muốn ra ngoài, hai người suýt chút nữa đụng nhau.
Mạnh Duẫn Tranh vội vàng đỡ lấy nàng, hỏi, "Thế nào rồi?"
Thư Dư vừa vào phòng vừa kể lại lời của ba tên lại tử cho hắn nghe, rồi hỏi thăm tình hình Nham bá.
Có Triệu Tích ở đó, vấn đề của Nham bá không lớn, chắc lát nữa sẽ tỉnh.
Thế nhưng, cũng không biết có phải tình trạng sức khỏe Nham bá vốn dĩ cũng không tệ lắm hay không, Mạnh Duẫn Tranh và Thư Dư vừa dứt lời, người trên giường đã cựa quậy.
Triệu Tích mừng rỡ, "Hình như sắp tỉnh rồi, hắn… A…"
Lời còn chưa dứt, ngực đã trúng một chưởng, Triệu Tích loạng choạng lùi mấy bước, được Mạnh Duẫn Tranh đỡ lấy.
Mọi người ngẩng đầu lên, phát hiện Nham bá thậm chí còn chưa mở mắt đã ra tay.
Triệu Tích đứng gần hắn nhất, dĩ nhiên là người xui xẻo đầu tiên.
Nhưng rõ ràng Nham bá đánh trúng một đòn rồi vẫn chưa chịu dừng tay, giọng khàn khàn, "Tiểu nhân vô sỉ."
Nói rồi định xuống giường, Mạnh Bùi bước lên một bước, vội vàng ngăn hắn lại.
Công kích của Nham bá lập tức chuyển hướng sang hắn, Mạnh Bùi chỉ đành vừa ngăn cản vừa nói, "Nham lão ca, là ta, ta là Mạnh Bùi."
Nham bá khựng lại, sững người.
Hắn ngẩng đầu, nhíu mày nheo mắt nhìn người trước mặt.
Tiếp đó, người hắn mềm nhũn, ngã thẳng ra sau, dường như hết sức lực, lại ngã xuống giường.
Rõ ràng vừa rồi còn hừng hực khí thế muốn đánh đuổi người lạ xuất hiện trước mặt, giờ nghe thấy cái tên quen thuộc, sức lực ấy lập tức tan biến.
Nhưng hắn vẫn quay đầu lại, nhìn Mạnh Bùi hồi lâu.
Một lúc sau, thần sắc hắn hơi kích động, "Ngươi, ngươi thật sự là Mạnh tiêu đầu."
"Là ta, Nham lão ca, là ta trở về rồi."
Mạnh Bùi nắm chặt tay Nham bá, cũng kích động không kém, "Những năm này, ngươi chịu khổ rồi."
"Ngươi còn sống, ha ha ha, tốt quá, ngươi còn sống." Nham bá không nhịn được cười to, cười chưa được mấy tiếng đã ho sù sụ.
Nhưng cũng từ mấy câu nói đó, mọi người biết chứng điên của Nham bá là giả.
Mười năm giả điên giả dại, ngày tháng của Nham bá quả thật không dễ dàng.
Chỉ là sau khi kích động xong, cảm xúc Nham bá lại trở nên suy sụp, giọng khàn khàn nghẹn ngào nói, "Không ngờ ta còn có thể gặp lại ngươi, Mạnh tiêu đầu, là ta có lỗi với ngươi. Năm đó ngươi đi áp tiêu, giao toàn bộ an nguy của tiêu cục cho ta, vậy mà, vậy mà ta lại không bảo vệ được A Duẫn và mẫu thân nó, ta hổ thẹn lắm."
Mạnh Bùi vội vàng ngồi xuống giường, vỗ vỗ vai hắn an ủi, "Bởi vậy nên bao năm qua, ngươi vẫn luôn canh giữ ở cửa Toàn Thịnh tiêu cục này, vừa trông nom nhà cửa vừa tự trách mình sao?"
Nham bá cười khổ, gật đầu, "Ta không tin ngươi chết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở về. Còn A Duẫn nữa, nó chắc chắn cũng sẽ trở về."
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận