Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1272: Cùng tưởng tượng bên trong không giống nhau (length: 3970)

Mạnh Duẫn Tranh mỉm cười gật đầu, "Là ta."
Miêu lão gia cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói, "Ngược lại để ta đợi thật lâu."
"Xin lỗi, tại hạ mới có chút việc gấp, chậm trễ chút thời gian, Miêu lão gia đừng trách." Mạnh Duẫn Tranh hướng phương hướng bao sương nghiêng người, "Miêu lão gia mời, chúng ta vào trong nói chuyện?"
Miêu lão gia đứng tại chỗ một lúc lâu, mới rốt cuộc xoay người, một lần nữa vào bao gian.
Cửa bao gian lại được đóng lại, Mạnh Duẫn Tranh chậm chạp rót trà cho hai bên, "Miêu lão gia mời."
Miêu lão gia không động thủ, hắn bình tĩnh ngồi dựa vào trên ghế, "Công tử họ gì."
"Tại hạ họ Mạnh, Mạnh Duẫn Tranh."
Mạnh Duẫn Tranh? Miêu lão gia cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Một lát sau, hắn hơi hơi ngồi thẳng dậy, lần nữa đánh giá nam tử đối diện, cau mày nói, "Mạnh Duẫn Tranh, ta nhớ trước đó Công bộ thị lang Cung Khâu... con nuôi, liền gọi Mạnh Duẫn Tranh."
"Chính là tại hạ."
Miêu lão gia lúc này là thật kinh ngạc, sự kiện Cung Khâu đã qua mấy tháng, tự nhiên cũng truyền đến Đông An phủ.
Trong quán rượu khách trọ tin tức linh thông nhất, Miêu lão gia làm ông chủ lớn đứng sau, chuyện kinh thành biết chỉ nhiều không ít. Chuyện về Mạnh Duẫn Tranh nhẫn nhục chịu đựng để báo thù cho mẹ, lập tức được người ta say sưa bàn tán.
Trước đó Miêu lão gia cũng chỉ nghe qua, trong lòng cũng xác thực khâm phục hắn, thậm chí có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Bản thân hắn lúc nhỏ để báo thù cho tỷ tỷ, cũng tương tự nhẫn nhục chịu đựng, tính toán tường tận.
Có thể chuyện này nghe qua thì thôi, đối phương cách hắn quá xa, một người ở kinh thành, một người ở Đông An phủ, làm sao có thể gặp gỡ.
Ai ngờ hôm nay đối phương lại ở ngay trước mặt mình, hơn nữa, hoàn toàn không giống với hắn tưởng tượng.
Hắn sạch sẽ, ôn hòa, có sự bốc đồng của người trẻ tuổi, hắn mấy tuổi nhỉ?
Đúng, hình như là hai mươi mốt.
Miêu lão gia nghĩ tới bản thân mình lúc trẻ, mới mười sáu mười bảy mười tám, đại bộ phận người đánh giá hắn là âm u, không dễ chọc, toàn thân tỏa ra hơi thở u ám.
Hắn cho rằng, một người mười tuổi đã trải qua nỗi đau mất mẹ, còn sống bên cạnh kẻ thù mười mấy năm, cũng nên giống mình mới đúng.
Nhưng mà, khác nhau một trời một vực.
Miêu lão gia đột nhiên có chút bực bội, "Mạnh công tử đưa thiếp mời cho ta là có ý gì? Ta nhớ ta và Mạnh công tử cũng không quen biết."
Mạnh Duẫn Tranh không biết nguồn gốc của Miêu lão gia và Đông Thanh quan, bởi vậy dù kéo dài thời gian, hắn cũng tận lực tránh đề tài Đông Thanh quan, chỉ nói, "Hiện tại không phải quen biết rồi sao? Về sau nói không chừng ta và Miêu lão gia thời gian gặp mặt còn rất nhiều."
Miêu lão gia có chút bất ngờ, vị Mạnh công tử này không phải không biết mình làm nghề gì.
Chẳng lẽ hắn muốn hợp tác với mình?
Nhưng hắn như vậy, cũng không giống người muốn dấn thân vào con đường của mình.
"Lời này, nói thế nào?" Miêu lão gia nhấp một ngụm trà, có vẻ hứng thú.
"Ta về sau sẽ ở lại Đông An phủ, Miêu lão gia thế lực lớn ở Đông An phủ, sau này không ít chỗ phải nhờ Miêu lão gia giúp đỡ."
Mạnh Duẫn Tranh thái độ khiêm nhường, kéo dài thời gian mà, chỉ cần đối phương không thấy phiền là được.
"Kinh thành là dưới chân thiên tử, Mạnh công tử không ở kinh thành, ngược lại đến Đông An phủ này. Không biết Mạnh công tử sau này tính toán làm gì?"
"Ta là người đọc sách."
Miêu lão gia hừ lạnh, "Thế thì có liên quan gì đến ta? Ta và người đọc sách không nói chuyện được. Ta chỉ là kẻ thô kệch, nghĩ đến Mạnh công tử cũng biết ta làm nghề gì, ngươi đi theo ta, chẳng lẽ không sợ làm bẩn thân phận người đọc sách của ngươi?"
"Miêu lão gia khách sáo, ra vào quán rượu khách trọ, người đọc sách cũng không ít."
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận