Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 899: Đại Nha bằng hữu (length: 3769)

Đại Nha trước kia không có bạn bè gì, nàng chưa xuất giá mặc dù có giao hảo với mấy cô gái cùng thôn, nhưng nhà nàng việc nhiều, ngày nào cũng bận bịu tứ phía, chỉ có thể ngày lễ tết mới qua lại với họ.
Dần dần, quan hệ tự nhiên cũng xa cách.
Sau này mọi người đến tuổi, đều lấy chồng. Phân tán ở khắp nơi, thời gian gặp mặt lại càng ít.
Huống chi, Đại Nha ở nhà họ Trương hai năm hầu như không có cơ hội ra ngoài. Nàng đến cả nhà mẹ đẻ cũng ít khi về, chứ đừng nói đến nhà người khác.
Vì vậy, Đại Nha thật ra có chút cô đơn, trừ người nhà, nàng chẳng có ai để tâm sự.
Sau khi trải qua chuyện Trương Thụ và Chu Kiến bị bắt gian tại giường, lại đều là người bị hại, thậm chí cùng là hai người ở huyện Giang Viễn sớm nhất hòa ly, Đại Nha và Ngụy Lam tự nhiên xích lại gần nhau.
Hai người đồng cảnh ngộ, Đại Nha tính tình ôn hòa, Ngụy Lam tính tình cởi mở, hai người một tĩnh một động, thế mà thành bạn tốt.
Lần này Đại Nha từ tây nam trở về, dĩ nhiên cũng mang đặc sản cho Ngụy Lam.
Thư Dư tuy là quen Ngụy Lam trước, nhưng quan hệ thực sự không bằng Đại Nha.
Đại Nha hiện giờ có bạn tốt, lại gia đình hòa thuận, sau lưng còn có Triệu Tích che chở, tương lai chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp.
Thư Dư trong lòng cũng vui mừng, nàng mỉm cười, chào hỏi bà cụ, cầm hộp quà cho Từ đại phu liền ra cửa.
Trở lại lối vào ngõ Lưu Danh, nàng chỉ thấy Triệu Tích đứng đó một mình, Khâu chưởng quỹ đã không còn.
Thấy hắn, Thư Dư lên tiếng chào, "Đa tạ."
Triệu Tích cười cười, "Không cần, ta chỉ là nghe thấy động tĩnh lại xem thử, cũng may là A Duẫn đi mua đồ cùng Đại Hổ, chứ đâu đến lượt ta anh hùng cứu mỹ nhân."
Thư Dư ngạc nhiên, "Ngươi vẫn luôn đứng đây quan sát lối vào ngõ nhỏ à?"
Triệu Tích ho nhẹ một tiếng, vì sao nàng luôn xoáy vào trọng điểm thế nhỉ? "Ta chờ Đại Nha ra ngoài."
Thư Dư bừng tỉnh ngộ, "À, chờ chị ta à?"
Triệu Tích quay đầu bước đi, Thư Dư buồn cười, trong lòng lại rất vui vẻ, có một người quan tâm chị nàng như vậy dù sao cũng là chuyện tốt.
Không có Khâu chưởng quỹ chắn đường, Thư Dư đi cũng thuận tiện hơn.
Tiệm thuốc của Từ chưởng quỹ vẫn như cũ, hầu như không có khách, nhưng vì lấy giá cao, đến nay vẫn chưa đóng cửa.
Thư Dư vào cửa, thậm chí còn thấy quầy hàng và tủ thuốc sáng bóng hơn.
Chậc, không những không đóng cửa, hình như còn giàu có sửa sang lại nữa?
"A, đường, đường, Lộ hương quân." Tiểu nhị thấy nàng, giật mình tròn mắt.
"Chắc là ngươi cũng thấy cáo thị ở cổng thành rồi? Từ đại phu đâu?"
"Ở, ở hậu viện, ta đi gọi người ngay." Tiểu nhị nói xong định chạy ra sau.
Thư Dư ngăn lại, "Không cần, ta tự qua tìm hắn."
Nàng xách hộp quà định đi, lại không chắc chắn hỏi một câu, "Lúc này hắn không có bệnh nhân chứ?"
"Không có, không có." Cho dù có cũng phải tiếp đón ngài trước đã.
Thư Dư nghe vậy liền yên tâm, xoay người đi ra hậu viện, chưa được bao lâu, tiểu nhị đã nghe thấy tiếng cười lớn của Từ đại phu từ phía sau truyền đến.
Hắn lắc đầu, tiếp tục bận việc.
Ở hậu viện, Từ đại phu lại đánh giá Thư Dư một lượt, rất phấn khích nói, "Trước kia ta đã thấy ngươi là người có tiền đồ, nếu không cũng không thể chế ra thuốc trị sẹo tốt như vậy. Không ngờ ngươi còn làm được hơn ta tưởng, từ một phạm nhân bị lưu đày thành hương quân, ngươi gọi là gì nhỉ? Tuyệt xứ phùng sinh đó."
Thư Dư che trán, "Ngươi nói quá lời rồi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận