Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1836: Ta biết nàng không quá tốt (length: 3745)

Ba người Thư Duệ vô cùng mừng rỡ, liên tục không ngừng đồng ý.
Lão thái thái thấy vậy không nhịn được lắc đầu, nàng nói với mấy người: "Được rồi, các ngươi đều về phòng nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì muộn một chút hãy nói."
Lộ Tam Trúc quả thực đã mệt lử, nghe những lời này liền kéo con trai xoay người rời đi, nói: "Ta chọn xong phòng rồi, giờ đi đây, các ngươi đừng có giành với ta."
Ai thèm giành với hắn chứ? Cũng chỉ có hắn là không có dáng vẻ trưởng bối.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, bảo Lộ Nhị Bách đi theo xem một chút, dù sao cũng là đang làm khách ở nhà họ Mạnh, đừng quá ồn ào mà mất cấp bậc lễ nghĩa.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi ra, Thư Dư cũng đứng dậy theo: "Bà ơi, bà cũng ngủ một lát đi, thời gian vẫn còn sớm."
Ai ngờ vừa mới đứng dậy, lão thái thái liền kéo nàng lại.
Thư Dư mặt đầy khó hiểu: "Bà?"
"Chưa vội đi, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Thư Dư lập tức nhận ra bà muốn hỏi chuyện của di nãi nãi, mục đích nàng tới đây chính là vì di nãi nãi.
Nàng lúc này cười nói: "Bà ơi, ngài cũng sốt ruột quá. Ngài yên tâm, di nãi nãi rất tốt, bà ấy không ở tại huyện thành, ngày mai ta sẽ đưa ngài đi thăm bà ấy."
Lão thái thái lại thở dài một hơi: "Ngươi đừng giấu ta, ta biết bà ấy không được tốt lắm."
"Ngài đây..."
Lão thái thái lấy bức thư báo bình an nàng gửi về ra: "Ta đã xem thư của ngươi, trên này chỉ viết ngươi tìm được người, nói năm sau đưa bà ấy trở về, ngoài ra không có gì cả. Ta liền cảm thấy không ổn, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với di nãi nãi của ngươi?"
Lão thái thái lúc mới nhận được thư không nghĩ nhiều, chỉ đắm chìm trong niềm vui tìm được em gái.
Sau đó lúc Nguyễn thị nhắc đến chuyện muốn chuẩn bị quà gặp mặt cho người nhà của em gái, bà mới đột nhiên tỉnh ra, Thư Dư trong thư không hề nhắc tới người nào khác.
Lão thái thái hiểu Thư Dư, chuyện đại hỉ sự như thế này, đối với lão thái thái mà nói là nỗi mong nhớ nén trong lòng mấy chục năm. Bây giờ tìm được người rồi, về chuyện của di nãi nãi, lẽ ra càng kể chi tiết được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, như vậy cũng có thể làm lão thái thái vui vẻ hơn.
Kết quả trong thư chỉ dùng vài lời khái quát qua loa, ngay cả nhà em gái bà có mấy nhân khẩu cũng không đề cập, điều này cực kỳ không bình thường.
Hơn nữa A Dư nói, đưa 'nàng' trở về, không phải 'bọn họ', chỉ là "Nàng" mà thôi.
Lão thái thái trong lòng có dự cảm không lành, em gái bà những năm đó, sợ là đã sống vô cùng khó khăn.
Thư Dư không ngờ tới là chính thư của mình đã để 'lộ ra chân ngựa', không khỏi cười khổ.
Nói nhiều thì sai, mà nói ít thế này cũng làm người ta nhận ra có gì đó không đúng.
Nàng thở dài: "Bà ơi, chuyện về di nãi nãi hơi dài dòng, ngài đi đường cũng mệt rồi, để hôm khác ta lại kể cho ngài nghe."
"Không cần, ngươi nói đi, trên đường đi ta đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi."
Lão thái thái kiên trì, Thư Dư biết không giấu được nữa.
Thôi, sớm muộn gì cũng phải biết.
Nàng kéo tay lão thái thái, cố gắng hết sức kể lại một cách đơn giản những chuyện mà di nãi nãi đã gặp phải năm đó.
Chỉ là dù đơn giản thế nào, những gì cần nói vẫn phải nói.
Lão thái thái càng nghe, hai tay liền bắt đầu run nhè nhẹ, chờ đến lúc Thư Dư kể xong, bà đã lệ rơi đầy mặt.
Ngay cả Hoa Nhàn đứng bên cạnh cũng lã chã rơi nước mắt, vội lấy tay áo lau khóe mắt.
Thư Dư ôm vai lão thái thái, nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
"Tại sao, tại sao lại thành ra thế này? Những năm đó, bà ấy đã sống như thế nào cơ chứ. Đứa ngốc, thật là đứa khờ. Sao lại không biết nhờ người gửi một phong thư trở về xác nhận lại chứ... Bên cạnh cũng không có một người thân, lại còn bệnh tật, lại không thể có dòng dõi, bà ấy thật sự quá khổ rồi."
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận