Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 638: Cấp ngươi hô hai lần (length: 3883)

Phương Hỉ Nguyệt chỉ khờ chứ không ngốc, nàng nghe được ý tứ trong lời nói của Thư Dư, biết cơ hội này thập phần khó được, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ phải hối hận cả đời.
Nàng hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, "Ta rõ ràng."
Thư Dư liền không nói gì thêm, hai người bước nhanh đuổi theo đội ngũ của Mã Lộc, cùng vào rừng sâu.
Chờ chiều tối đi săn trở về, Phương Hỉ Nguyệt nói lại với cha mẹ, ngày hôm sau lại đến tìm Thư Dư, thì vui vẻ nói, "A Dư, được rồi, cha mẹ ta đồng ý cho ta vào núi, ta đã thuyết phục họ."
Mặc dù quá trình có chút khó khăn, nhưng kết quả vẫn như Phương Hỉ Nguyệt mong muốn.
Hơn nữa, vì chuyện này, Phương phụ gọi hai người vào nhà, nói với các nàng một số điều cần lưu ý.
Ông làm thợ săn nhiều năm, tuy nói chưa từng đánh hổ, nhưng đã gặp hai lần.
Gặp được, ông đều tránh đi. Có một lần thậm chí suýt trở thành đồ ăn trong mâm của lão hổ, là do ông nhanh trí, lại thêm con hổ kia vừa đánh một trận với mãnh thú khác, trên người có thương tích, mới khiến ông thoát nạn.
Đó đều là kinh nghiệm, Phương phụ nhiều lần dặn dò các nàng phải bảo vệ tính mạng của mình. Cho dù ích kỷ cũng được, nếu thật sự bất lực, thì để Mã Lộc cùng những nam tử khác cản lại, các nàng hãy mau chóng chạy thoát thân là quan trọng nhất.
Thư Dư ghi nhớ tất cả, sau khi Phương phụ dặn dò, lại chuẩn bị thêm một số đồ vật.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến năm ngày sau.
Thư Dư dậy sớm ăn cơm no, buộc chặt nỏ, dùng khăn vải bọc tóc lại, tránh bị cành cây vướng vào ảnh hưởng hành động.
Sau đó liền ra cửa, đi về phía đầu làng.
Chuyện Mã Lộc cùng Thư Dư bọn họ muốn vào núi đánh hổ, trừ bản thân họ ra, thì chỉ có người nhà của nhau biết.
Bởi vậy, những đội săn khác trong làng cũng không có gì khác lạ.
À, không đúng, vẫn có.
Ánh mắt họ nhìn Thư Dư và Mã Lộc cùng đội rất khác thường, vì mấy hôm trước hai bên muốn làm quen với nhau, sau khi vào núi đều cùng hành động, nên trong mắt những người này, Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt, dường như đã bám víu vào đội mạnh của Mã Lộc.
Đặc biệt là đội năm, biểu tình nhìn về phía các nàng rất tức giận.
Ban đầu, họ khinh thường hai cô nương, sau khi phát hiện các nàng không những có thể săn được con mồi, mà thu hoạch còn tương đối khá, liền lại nảy sinh ý định muốn đưa các nàng vào đội của mình.
Thứ nhất, họ có thể chiếm chút lợi lộc trong việc đi săn, thứ hai, có thể chiếm chút lợi lộc trên người các cô nương.
Người của đội năm nghĩ như vậy, cũng định làm như vậy.
Ai ngờ Thư Dư hai người nhanh chân hơn, ngày thứ ba đã đi cùng đội ba. Đội ba người không nhiều, nhưng mỗi người đều là tay săn giỏi, điều này khiến đội năm rất kiêng dè, chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi của họ ngày càng nhiều, mà không thể làm gì.
Giờ thấy hai đội lại cùng nhau ra ngoài, người của đội năm không nhịn được "Phì" một tiếng, "Đồ hám lợi."
Họ rảo bước đi ra ngoài, khi đi ngang qua Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt, cố ý va vào Phương Hỉ Nguyệt.
Thư Dư nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại, "Không sao chứ."
Phương Hỉ Nguyệt lắc đầu, Thư Dư ngẩng đầu nhìn về phía người dẫn đầu của đội năm.
Tên dẫn đầu cà lơ phất phơ nói, "Ây da, không để ý, có đau không? Có muốn ta xoa cho hai cái không?"
Phương Hỉ Nguyệt tức đến mặt đỏ bừng, Thư Dư nheo mắt, "Xoa thì không cần, nếu ngươi thấy áy náy, có thể bồi thường tiền."
"A? Bồi thường tiền? Ngươi đang làm. . . A. . ."
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận