Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1439: Không là ngươi nói không quản sao? (length: 3958)

Thư Dư cùng Khâu đạo cô cáo từ, mang Ứng Tây xuống núi.
Nàng ra ngoài một chuyến, Mạnh Duẫn Tranh lại có việc rời đi, cũng không biết Mạnh Hàm đang làm gì bên trong khách sạn.
Phần lớn là thật sự nhàm chán.
Mà Mạnh Hàm đang được nhắc tới lúc này, quả thực nhàm chán đến mức đã rời khỏi khách sạn.
Vốn dĩ cho rằng đường huynh bảo Hạ Duyên trông chừng nàng, là không muốn để nàng đi lung tung khắp nơi để tránh gây họa, không ngờ nàng chỉ thử dò hỏi một câu muốn ra ngoài dạo chơi, Hạ Duyên liền đồng ý.
Mạnh Hàm vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo tiền tiêu vặt của mình, liền theo Hạ Duyên ra cửa.
Trong mắt Mạnh Hàm, Đông An phủ rất náo nhiệt. Rốt cuộc nàng vẫn luôn sống tại huyện thành của Thừa Cốc huyện, so với phủ thành, huyện thành quả thật không thấm vào đâu.
Mạnh Hàm nhìn thấy cái gì cũng thấy hiếm lạ, buổi trưa liền trực tiếp đi vào một tiệm mỳ, ăn mì ăn liền.
Thứ này nàng từng thấy qua, trước đây lúc đường huynh trở về Thừa Cốc huyện thi cử đã mang theo không ít, nhưng đường huynh rất quý trọng, Mạnh tiểu thúc lại nói đây là đồ ăn lúc hắn thi cử, không được đụng vào.
Vì thế nàng chỉ từng nghe nói rất ngon, chứ chưa được ăn.
Lần này nói thế nào cũng phải nếm thử.
Nàng không chỉ nấu ăn một bữa, còn muốn mua thêm hai phần mì khô mang đi, rốt cuộc loại này ăn cũng rất ngon.
May mà Hạ Duyên ngăn lại kịp thời, "Cô nương, loại mì này chính là do nhà Lộ cô nương sản xuất, ngày mai cô nương về đến Giang Viễn huyện, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, sao phải tốn tiền ở đây làm gì? Loại mì này không rẻ đâu."
Dù sao cũng là thứ đồ hiếm lạ, lại thêm nguyên liệu đều là hàng thật giá thật, giá cả quả thực khác với mì sợi thông thường.
Mạnh Hàm có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Nàng hiện đang ra ngoài, mặc dù đã mang theo tất cả tiền tiết kiệm mình có, ngày thường đường huynh cũng không để nàng tiêu tiền, nhưng vẫn nên tiêu ít một chút, rốt cuộc nàng định kế hoạch ở lại mấy tháng mới trở về.
Mạnh Hàm ăn uống no đủ, liền bắt đầu đi dạo ở Đông An phủ.
Nhưng đi chưa được bao xa, nàng chợt thấy phía trước có mấy kẻ hung thần ác sát đang đi về phía con hẻm nhỏ phía trước.
Mạnh Hàm trừng lớn mắt, "Hạ Duyên, Hạ Duyên, mấy người kia là người thế nào vậy, trông như sắp đi đánh nhau. Đi, chúng ta theo sau xem sao."
"Ai, cô nương." Hạ Duyên bất đắc dĩ, đành phải đi theo, nhỏ giọng nói, "Cô nương không quen người quen đất ở Đông An phủ, tình hình không rõ ràng thì tốt nhất đừng nên xen vào."
"Ta biết mà, ta chỉ xem chút thôi." Mạnh Hàm vẫn rất biết mình là ai.
Nàng lặng lẽ ở phía sau xem có chuyện gì xảy ra thì chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới đầu hẻm, Hạ Duyên dù có muốn ngăn nàng lại cũng không kịp nữa.
Mạnh Hàm thò đầu nhìn vào, quả nhiên thấy mấy kẻ hung thần ác sát kia đang ức hiếp người khác, có hai cô nương bị bọn họ chặn ở cuối con hẻm nhỏ.
Hai cô nương này một lớn một nhỏ, trông vô cùng yếu đuối bất lực.
Mạnh Hàm hỏi Hạ Duyên, "Chúng ta thật sự không quản sao? Hay là báo quan đi? Ta..."
Lời nàng còn chưa nói xong, Hạ Duyên bên cạnh sắc mặt đã biến đổi, đột nhiên một bước lao tới, không nói hai lời liền động thủ.
Mạnh Hàm chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, mấy sợi tóc trước trán nhẹ bay, khi hoàn hồn lại, bên tai đều là tiếng đánh nhau.
Nàng đột nhiên trừng lớn mắt, "..." Không phải nói là không xen vào việc người khác sao? Ngươi xông lên còn nhanh hơn cả ta là ý gì?
Vừa nghĩ vậy, Mạnh Hàm liền thấy có một tên lách qua Hạ Duyên chạy tới, định tóm lấy hai vị cô nương kia.
"Dừng tay!" Mạnh Hàm đột nhiên lao tới, đạp kẻ đó vào tường, giơ tay che chắn trước mặt hai vị cô nương.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận