Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 628: Tiết di nương bị Đại Nha đánh (length: 3923)

Tiết di nương trước mắt tối sầm lại, nàng chưa kịp hoàn hồn để lấy lại bao tải, trên người đột nhiên đau nhói, toàn thân trong nháy mắt run rẩy lên.
Đại Nha theo Tiết di nương vừa rồi nhặt củi ở đống lửa bên cạnh rút ra một cây gậy gỗ, liền liều mạng hướng trên người nàng đánh tới.
Vì nàng ngược đãi A Dư, không cho A Dư ăn cơm, vì nàng ý đồ hãm hại tính mạng A Dư, nàng đánh không chết nàng.
"A, a, a, cứu mạng a..." Tiết di nương hoảng sợ gào thét vang vọng dưới chân núi, "Ngươi là ai a, đừng đánh, cứu mạng a..."
Nhưng mà Chính Đạo thôn cùng những thôn bình thường khác không giống nhau, người ở đây phần lớn không xen vào chuyện người khác, huống chi nơi này lại là chân núi, vốn dĩ cũng không có ai.
Đại Nha toàn thân nổi giận, chỉ nghĩ thay muội muội báo thù, dù lúc này có người ra mặt ngăn cản cũng vô dụng.
Nàng không nói không rằng, chỉ từng gậy từng gậy dùng gậy gỗ đánh vào người nàng. Trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu A Dư bị người này hành hạ, đau lòng không nguôi, ra tay cũng càng phát không nương tình.
Cho đến khi bên tai tiếng của Tiết di nương càng ngày càng yếu ớt, Triệu Tích mới nhíu mày một cái, tiến lên bắt lấy gậy gỗ của nàng, lắc đầu với Đại Nha.
Đại Nha mặt đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nghĩ đến A Dư chịu khổ, lại hung tợn đạp nàng hai cước.
Triệu Tích lôi kéo nàng đi vài bước, nàng mới ném mạnh gậy gỗ xuống, lảo đảo rời chân núi.
Tiết di nương ngã xuống đất, thân thể không khống chế run lên hai lần, trên trán mồ hôi lạnh túa ra.
Nàng cảm thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, mới tay chân run rẩy phát run, dùng hết sức đem bao tải trên đầu hất lên.
Bốn phía im ắng, không có một ai, phảng phất người vừa đánh nàng chỉ là ảo giác.
Nhưng mà lúc này xương cốt toàn thân nàng đều đau nhức, hơi động một chút, liền có một cơn đau nhói đâm thẳng vào đầu.
"A..." Tiết di nương đau đớn kêu lên một tiếng, cả người đều nằm sấp trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Tầm mắt trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ, nàng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, là ở trong nhà chính Thư gia, nàng cứ như vậy bị ném trên mặt đất, ai cũng không để ý nàng.
Tiết di nương ngẩng đầu lên, nhìn về phía tứ cô nương đang đi tới, "Ta..."
Tứ cô nương hừ lạnh một tiếng, "Tỉnh thì đứng lên, đừng nằm dưới đất giả chết."
Người Thư gia thấy nàng nhặt củi lâu rồi mà chưa về, lúc này mới ra ngoài tìm người. Không còn cách nào, trong nhà không có củi, cơm tối cũng không có mà ăn.
Cho nên đại phu nhân và nhị phu nhân cùng nhau ra cửa đến chân núi, men theo đường đi, liền thấy Tiết di nương đang nằm trên mặt đất.
Lúc đó hai người còn tưởng nàng chết rồi, không ngờ chỉ là hôn mê thôi.
Hai người cố hết sức khiêng người về, lại sai người đi nhặt củi về, cho nên bữa cơm tối này, người Thư gia ăn rất muộn, bụng đều đói đến co quắp.
Đối với Tiết di nương làm trễ nải bọn họ ăn cơm, tự nhiên cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
Tiết di nương há to miệng, tay phải giật giật, mới phát hiện lại không cử động được, tựa như trật khớp vậy.
Rõ ràng, rõ ràng trước khi nàng ngất đi, vẫn có thể động, dù đau nhức, vẫn còn nguyên vẹn mà.
Vì sao hiện tại lại như gãy rồi?
Nàng mở to mắt nhìn về phía tứ cô nương, nhất định là các nàng lúc khiêng mình về đã làm gãy.
Nghĩ thôi cũng biết động tác của các nàng thô lỗ độc ác cỡ nào.
"Ngươi trừng ta làm gì? Vẫn chưa chịu dậy?" Tứ cô nương xem ánh mắt kia của nàng thực sự ghét bỏ, vài bước đi đến bên cạnh nàng, trực tiếp túm tay nàng định kéo người dậy.
Ai biết một khắc sau, Tiết di nương kêu thảm một tiếng, "A! !"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận