Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 152: Hai người đều phế đi (length: 3829)

Lộ Tam Trúc mở to hai mắt nhìn, chuyện này cũng có thể bị đánh?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, "Vậy Trương Thụ gặp phải khẳng định là loại người này, chuyện của hắn ồn ào đến như vậy."
Thư Dư cảm thấy cũng đúng, "Tốt, như vậy một cái đến, chúng ta cũng không cần lo lắng Trương Thụ sẽ đến báo thù chúng ta." Một kẻ mù lòa bị câm, còn là người mang tiếng xấu, chỉ sợ ngay cả ra ngoài cũng khó khăn.
Hơn nữa bộ dạng của Trương Thụ hiện tại, cũng không thể làm thuê ngắn ngày được nữa. Trương gia trưởng phòng thứ phòng đều là người ích kỷ, khẳng định không muốn nuôi một người chú út "có bệnh" như thế.
Ngày vui của Trương gia, còn ở phía sau kia.
Lộ Tam Trúc đem chuyện lớn này nói xong lại đi ra ngoài, hắn còn phải đi kể cho những người khác biết nữa.
Thư Dư cảm thấy tam thúc đúng là cái miệng rộng.
Nhưng mà cái miệng rộng đến tối trở về sau, lại nói cho bọn họ một tin tức quan trọng.
"Nương, nhị ca, ta lại đến, ta nói cho các ngươi biết, người Trương gia trở về rồi."
Lộ Nhị Bách lần này không dừng động tác trên tay, A Dư để hắn làm người mẫu, hắn đã làm xong hai cái, nhưng vẫn không đủ, còn phải tranh thủ thời gian mới được.
Đối với dáng vẻ kinh hãi của Lộ Tam Trúc, hắn đã quen rồi.
Cho nên hắn vừa làm việc vừa hỏi, "Trở về? Trương Thụ chữa khỏi rồi?"
Lộ Tam Trúc liều mạng lắc đầu, "Chữa không khỏi, ta nghe nói, thôn trưởng Nghiêm của thôn Đại Nghiêm cũng đi cùng đến huyện thành. Dù sao cũng có kẻ trộm lẻn vào nhà Trương gia, còn hại người thành như vậy, thôn trưởng Nghiêm tính báo quan, giả bộ muốn giúp điều tra một chút. Ai biết, đi huyện thành mới biết được, thì ra tên Chu Kiến kia cũng bị cắt lưỡi khoét mắt cho mù, tên bộ khoái đang xoay như chong chóng ở nhà họ Chu."
"Chu Kiến?" Lộ Nhị Bách nhíu mày, "Cái tên đi cùng Trương Thụ kia?"
"Đúng." Lộ Tam Trúc ra sức gật đầu, "Bất quá bộ khoái tra nhà họ Chu trong ngoài mấy lần, cũng không phát hiện một chút manh mối."
Hai người kết quả giống nhau, khiến dân chúng biết được ai cũng đều rùng mình.
Nhưng cũng còn tốt, phần lớn người đều cảm thấy, là có người không ưa bọn họ có cái tật dê núi, mới nhắm vào hai người này mà ra tay.
Bất quá, điều này lại càng giúp Thư Dư xác định người ra tay là ai.
Chuyện của Trương gia, đối với Lộ gia mà nói đã qua rồi. Dù sao Đại Nha cũng đã không còn quan hệ với Trương Thụ, cho nên bọn họ nghe một chút cũng thôi.
Hiện giờ chuyện Lộ gia phải bận rộn chính là việc khai trương cửa hàng, sau khi Đại Nha trở về, tốc độ làm quần áo của Nguyễn thị nhanh hơn không ít, trong phòng thợ may đã treo không ít bộ đồ.
Thư Dư xem thành phẩm rất hài lòng, đặc biệt sau khi nàng tự mình mặc thử, càng khẳng định tay nghề của Nguyễn thị và Đại Nha, đối với tình hình ngày khai trương, cũng an tâm hơn nhiều.
Ngày hôm sau, Thư Dư lại đi một chuyến đến huyện thành.
Trịnh công đã làm công đoạn cuối cùng, ngày mai là có thể nghiệm thu.
Thư Dư đem tiền công chuẩn bị cho Trịnh công để riêng một bên, lại đem ngân lượng cần dùng để mua đồ cũng tách ra. Sau đó nhìn còn lại hơn mười lượng bạc, ôm n·g·ự·c cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Tiền đúng là không thể tiêu phí lung tung, xem xem, mua cái này mua cái kia, chỉ còn lại có chút đó thôi.
Nhưng dù trong túi chỉ còn ít bạc như vậy, Thư Dư vẫn ra ngoài mua chút điểm tâm, đi tìm Mạnh Duẫn Tranh.
Thấy Thư Dư đến, Mạnh Duẫn Tranh một chút cũng không thấy lạ, bình tĩnh mời nàng vào, rót nước đưa đến trước mặt nàng.
Chỉ là thấy được điểm tâm nàng mang tới, hơi hơi cau mày.
Thư Dư theo tầm mắt hắn, đặt điểm tâm lên bàn, cười nói, "Dù sao ngươi cũng giúp ta, cái này coi như là tỏ chút lòng biết ơn."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận