Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1451: Còn nhớ đến Khổng Chỉ Ấu sao? (length: 3945)

Đinh Nguyệt Hoa cười lạnh, "Ngươi cũng biết bà ấy trước giờ không thích ta, đặc biệt là sau khi phân gia, chúng ta chẳng những không còn ở bên cạnh để bà ấy sai sử, mà hiện tại người làm chủ trong nhà là chị dâu cả, chị dâu hai lại dẫn cháu gái dọn ra ngoài ở riêng, bà ấy ở nhà một mình dĩ nhiên là khó chịu rồi đúng không?"
Mà ngọn nguồn của tất cả những chuyện này đều do nàng gây ra, bà bà đương nhiên xem nàng như cái gai trong mắt.
"Ngươi không biết đó thôi, bà ấy nói chuyện quá khó nghe, nào là thai của ta hình như không ổn định, sau này sinh con ra khẳng định cũng sẽ yếu ớt nhiều bệnh. Ta chưa từng gặp tổ mẫu nào lại đi nguyền rủa chính tôn nhi của mình như vậy, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt. Còn nói cơ thể ta không thích hợp sinh con, bảo phu quân ta mau chóng tìm người khác. Ngươi nói xem ta nghe những lời đó, có thể không nổi giận sao?"
Đinh Nguyệt Hoa vốn không ưa gì bà bà này, nhưng nàng đang mang thai, bà bà muốn đến nhà thăm hỏi, nàng cũng không thể nào chặn người ngoài cửa được.
Ai mà biết được tính tình bà ấy giờ đây ngày càng cay nghiệt, để công kích nàng, lời gì cũng nói ra được.
"Mẹ ta còn nói bà ấy nể tình đứa bé trong bụng ta, chắc chắn sẽ hoà thuận sống chung với ta. Mẹ còn nghĩ mẹ chồng nàng dâu chúng ta có thể nhân cơ hội này để hoà hoãn quan hệ, dù sao cũng không nên làm ầm ĩ quá khó coi. Kết quả nghe bà ấy nói một tràng như vậy, mẹ ta suýt nữa thì tức ngất đi, xông lên tát cho bà bà của ta một cái rồi đuổi người ra ngoài."
Thư Dư sửng sốt, "Mẹ ngươi, tát bà bà của ngươi một cái?"
"Phải."
Thư Dư không nhịn được giơ ngón tay cái lên, "Giỏi lắm."
Đinh Nguyệt Hoa vui vẻ, "Ta biết ngay ngươi sẽ có phản ứng này mà. Mẹ ta cũng là do quá sốt ruột, thấy ta động thai khí, sao có thể không phẫn nộ? Bà ấy trước giờ vẫn rất thương ta, huống chi ta thành thân lâu như vậy mới có thai, bà chỉ mong ta bình bình an an sinh đứa bé ra."
"Sẽ mà, ngươi có chỗ nào không khỏe, cứ đến nhà ta tìm đại tỷ phu của ta. Dù sao cũng cách đây không xa, đến cũng nhanh, chỉ cần ngươi trả đủ phí khám bệnh, đại tỷ phu của ta không có gì để nói đâu."
Đinh Nguyệt Hoa trò chuyện với nàng luôn cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là sau khi mang thai, vì lo lắng cho đứa bé trong bụng, nàng thường xuyên mất ngủ, nửa đêm còn hay đánh thức phu quân dậy.
Sau đó Đinh Nguyệt Hoa thấy ban ngày chàng ấy lúc nào cũng uể oải, lại còn phải đến xưởng làm việc, có một hôm lúc nung sứ thậm chí còn làm cháy cả tóc, trong lòng không nỡ, liền lấy cớ sợ nửa đêm chàng ngủ không yên giấc đá trúng bụng nàng, hai người bèn chia phòng ngủ.
Nhưng như vậy rồi, lúc tỉnh dậy giữa đêm thấy chỉ có một mình mình, cảnh tượng lẻ loi trơ trọi này khiến cảm xúc tiêu cực của nàng càng không ngừng dâng lên.
Áp lực tâm lý của nàng rất lớn, nhưng lại không tìm được cách giải quyết. Ban ngày còn sợ mẹ lo lắng nên không dám thể hiện ra.
Thư Dư vừa đến, cho dù không nói gì, chỉ cần nghe nàng lải nhải kể lể đủ thứ chuyện, cũng đủ để Đinh Nguyệt Hoa thả lỏng.
Nàng nói rất nhiều, nói về những chuyện dở khóc dở cười sau khi mình mang thai, nói về sự căng thẳng của mình, nói về những phản ứng thai nghén của mình.
Thư Dư đều yên lặng lắng nghe, thế nhưng Đinh Nguyệt Hoa đang nói đột nhiên im lặng một chút.
Thư Dư ngẩn ra, "Sao vậy?"
"Ngươi còn nhớ Khổng Chỉ Ấu không?"
Thư Dư gật đầu, "Đương nhiên nhớ, đâu phải người xa lạ."
"Con của nàng ấy mất rồi." Đinh Nguyệt Hoa nhắc đến chuyện này, ít nhiều vẫn có chút tâm trạng phức tạp khó chịu.
Mặc dù nàng và Khổng Chỉ Ấu không còn xem là bạn bè, nhưng hai người cũng chưa đến mức thù ghét nhau, biết được khoảnh khắc con nàng ấy mất, trong lòng nàng thật sự không dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là bây giờ chính mình đang có thai, loại cảm nhận đó lại càng sâu sắc hơn.
"Sao lại mất?" Thư Dư hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận