Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 09: Lộ gia (length: 3672)

Nhà họ Lộ cách cổng làng hơi xa, nằm ở phía sau thôn Thượng Thạch.
Thư Dư đi theo sau Tam Nha, đến khi tới nhà Lộ thì cũng đã quan sát thôn này kha khá rồi.
Thôn Thượng Thạch không tính lớn, nhà cửa xây cũng không theo quy luật nào, phần lớn đều rất cũ kỹ. Ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ là nhà đất lớn hơn một chút.
Đến cửa nhà họ Lộ, Tam Nha vội chạy lên trước, đẩy cửa hé đóng gọi, "Cha, cha, con về rồi."
Thư Dư đi theo phía sau, vào nhà rồi thuận tay đóng cửa lại, đặt cái gùi trong tay vào góc tường sân, lúc này mới nhìn cái sân nhỏ trước mặt.
Sân thật nhỏ, ước chừng không đến mười lăm mét vuông, thế mà còn chất đầy đồ đạc. Tuy vậy, vẫn có thể thấy, người nhà họ Lộ rất chăm chỉ, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Thư Dư đi qua sân, vào nhà chính.
Tam Nha đã chạy tới, đầu đầy mồ hôi, rồi hơi lo lắng nói nhỏ, "Tỷ tỷ, cha con không ở nhà, chắc là ra ngoài rồi."
"Nhà ngươi không có ai ở nhà sao?"
Tam Nha lắc đầu, "Mọi người đều đi làm rồi, tỷ tỷ, tỷ có thể chờ một chút không? Họ sẽ về nhanh thôi. Con, con đi rót nước cho tỷ uống."
Nói xong liền quay người chạy vào bếp, không lâu sau bưng ra một cái bát sứt miệng, đặt lên bàn trước mặt nàng, đẩy về phía nàng, nhỏ nhẹ nói, "Tỷ tỷ, cái bát này con rửa lại rồi, sạch sẽ đó, bên này không sứt, sẽ không cắt vào miệng, tỷ đi đường xa chắc là khát rồi, tỷ uống đi."
Đến cái bát tốt nhất dùng để tiếp khách cũng bị mẻ, có thể tưởng tượng cuộc sống của nhà này ra sao.
Nhìn những chỗ dột nát trong nhà, cả bức tường hơi nghiêng, theo Thư Dư thấy, căn nhà này là nhà nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể sập.
Thư Dư thấy cô bé lo lắng nắm lấy tay áo, như thể đưa bát sứt cho nàng là chuyện tày đình lắm. Nàng không khỏi khựng lại, đưa tay xoa đầu cô bé, "Cảm ơn."
Rồi bưng bát lên uống nước, sau đó ngẩn người, cười nói, "Nước ngọt lắm."
Cô bé vui vẻ trở lại, "Đây là nước suối, anh con mỗi ngày lên núi lấy về." Nàng không nói là, ngày thường nhà nàng không nỡ uống, chỉ dùng để sắc thuốc cho cha.
Thư Dư đang muốn nghe về tình hình nhà nàng, nghe vậy kéo cô bé đến ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hỏi, "Ngươi còn có anh trai sao? Trong nhà ngoài cha ngươi, ngươi và anh ngươi, còn có ai nữa?"
"Còn có mẹ con và bà nội."
"Vậy, ngươi có chị gái không?"
Nhắc đến chị gái, tâm trạng Tam Nha không hiểu sao hơi chùng xuống, nàng gật đầu nhẹ, "Đại tỷ và nhị tỷ, đại tỷ hai năm trước lấy chồng, nhị tỷ. . ."
Nàng không nói tiếp, cúi đầu nắm lấy tay áo mình mân mê.
Thư Dư nhìn ra, đây là biểu hiện khi nàng bất an.
Nhị tỷ lẽ nào là chỉ mình sao? Cô bé biết tình hình của nhị tỷ?
Thư Dư đang định hỏi tiếp, Tam Nha lại ngẩng đầu lên, giục nàng, "Tỷ tỷ, tỷ uống nước đi, không đủ, con, con lại đi rót cho tỷ."
Nàng rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện của nhị tỷ, Thư Dư cũng không ép nàng, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Nhà ngươi không có ai, sao cửa cũng không khóa, lỡ có trộm vào thì sao?"
Tam Nha chớp mắt, lắc đầu, "Nhà chúng con chẳng có gì cả, bà nội con nói, chuột chạy qua nhà chúng con cũng phải đi đường vòng."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận