Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 603: Mặt khác một cái cô nương (length: 3919)

Thư Dư tự nhiên nhìn ra đám người không vui lòng, cũng biết ý tứ trong mắt bọn họ.
Nếu là một gã nam nhân thì thôi, đằng này một nữ tử, xem tay trói gà không chặt, vào núi chỉ có kéo chân sau.
Cho nên mọi người ở đây, đều không ai lên tiếng, thậm chí nghiêng đầu sang chỗ khác, nghĩ mình sẽ không bị chọn trúng.
Vị quan sai kia nhíu mày, nếu hắn đã đáp ứng Mạnh Duẫn Tranh, khẳng định phải chiếu cố Thư Dư nhiều hơn một chút.
Vì vậy, hắn đảo mắt nhìn đám người tại chỗ, nói, "Các ngươi không lên tiếng, vậy ta liền tự mình chọn."
Hắn vừa định chọn đội tám người kia, đội này kinh nghiệm còn tính phong phú, nhân thủ cũng nhiều. Thư Dư chỉ cần trà trộn vào giữa bọn họ đi qua một vòng, đi một chuyến liền có thu hoạch.
Dù sao cũng chỉ là mang thêm một người, cũng không có gì to tát.
Vị quan sai kia nghĩ rồi liền định mở miệng.
Nhưng mà vị lão đại của đội tám người kia khi đối diện với ánh mắt của quan sai bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng cười nói, "Sai gia, ta thấy đi săn trong núi, vẫn là nam nhân thì tốt hơn. Nữ nhân chắc không biết trong núi nguy hiểm, nhất là chúng ta đội người đông, lại còn phải vào sâu trong núi, bên trong nào là chó sói hổ báo không có? Nàng mới ngày đầu tiên vào núi, cũng không thích hợp đi cùng chúng ta, vạn nhất xảy ra chuyện, lại thêm oan uổng."
Đồng đội phía sau hắn lập tức nói theo, "Đúng vậy, không bằng để nàng đi cùng đội ít người, không cần vào núi sâu, vừa hay luyện tập tay chân một chút, quen thuộc rồi lại cùng đội lớn vào núi sâu sau."
Khi nói chuyện, người này nhìn sang đội ba người duy nhất.
Sắc mặt ba người kia biến đổi, vội nói, "Ba người chúng ta đã hợp tác rất lâu, rất quen nhau rồi. Thêm một người, ngược lại ảnh hưởng sự ăn ý của chúng ta. Ta thấy không bằng để nàng cùng đội năm người đi, vừa hay đội của bọn họ cũng có một nữ tử, hai cô nương ở cùng nhau cũng tiện hơn, còn có thể nương tựa lẫn nhau, có phải không?"
Thư Dư khựng lại một chút, ngoài nàng ra còn có một nữ tử? Lúc nãy nàng sao không thấy được.
Nàng thuận theo tầm mắt của đám người cùng nhau nhìn sang đội năm người, quan sát kỹ càng, lúc này mới phát hiện đứng ở góc trong quả thực có một cô nương.
Cô nương này mặc áo gai vải thô, búi tóc kiểu nam, mặt cũng đen sì, dáng người thấp bé. Đứng ở phía sau mấy người đàn ông, nếu không nhìn kỹ, thật sự không phát hiện ra.
Nghe thấy có người nhắc tới tên mình, cô nương kia mới ngẩng đầu lên, các ngón tay hơi hơi siết chặt.
Nhưng thành viên đội năm người bị nhắc tới tương tự lại không vui, bọn họ đã mang theo một người vướng víu, hiện tại còn muốn ném cho bọn họ một kẻ vướng víu khác? Vậy bọn họ còn muốn đi săn nữa không, có còn muốn ăn cơm không?
Người đàn ông dẫn đầu đội năm người lúc này nói, "Ta thấy không ổn, nhưng mà có một điểm bọn họ nói lại đúng. Sai gia, cô nương này quả thực không hợp cùng chúng ta vào núi. Trước chỉ có một người thì thôi, chúng ta mang thì mang vậy. Giờ nếu có hai người, chi bằng để hai người bọn họ tự lập một đội đi."
Có người sau lưng anh ta phụ họa, "Đúng vậy, sai gia, dù sao hai người họ đều là cô nương, cũng không cần vào sâu trong núi, đi dạo bên ngoài, kiếm mấy con gà rừng thỏ rừng cũng không sai biệt lắm, cũng không cần lo lắng gặp nguy hiểm."
Những người khác nghe vậy, lập tức gật gật đầu, tiếp lời, "Đúng vậy đúng vậy, ý kiến này hay đó."
Quan sai nhíu mày, kỳ thực hắn cũng cảm thấy không sai, bên ngoài đánh vài con gà rừng thỏ rừng gì đó, dù sao các nàng cũng chỉ là hai cô nương, yêu cầu số lượng nhiệm vụ vốn dĩ không cao, bắt ba con gà rừng hoặc thỏ rừng là đủ rồi.
Hắn bắt đầu cân nhắc, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của hai người kia một chút.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận