Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 289: Ngây thơ Lan Hoa (length: 3997)

Lộ Tam Trúc nhanh chóng chạy ra, "Đi ngay đây, đi ngay đây."
Trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn, kéo xe la liền đi ra cửa.
Lương thị cùng Lan Hoa đi theo, lên xe rồi thẳng đến cửa thành.
Ba người tại thời khắc cửa thành đóng lại, cuối cùng cũng kịp giờ ra được.
Lộ Tam Trúc hiển nhiên tâm trạng rất tốt, Lương thị cũng rất vui, chỉ có Lan Hoa là ủ rũ, mặt mày xám xịt dựa vào thành xe.
Lương thị cuối cùng lương tâm trỗi dậy, trấn an nàng một câu, "Lan Hoa ngoan, con cũng đừng nghĩ nhiều quá. Lát nữa chúng ta đưa con đến nhà anh trai cả, tự mình giúp con cùng mẹ con nói rõ tình huống, mẹ con sẽ không trách con đâu."
Đánh xe Lộ Tam Trúc cũng gật đầu nói, "Đúng vậy đó, A Dư chẳng phải đã nói rồi sao? Con là người bị hại, kẻ ác là ba tên công tử ca kia. Mẹ con nếu không hiểu rõ, thì để cha con đánh cho bà ta."
Lan Hoa, "..." Tam thúc tam thẩm vẫn là trước sau như một không đáng tin cậy.
Nhưng tấm lòng của hai người nàng vẫn cảm nhận được, Lan Hoa miễn cưỡng cười, "Cảm ơn tam thúc tam thẩm."
"Ai, khách sáo làm gì." Lương thị khoát tay, sau đó nói với Lộ Tam Trúc, "Hài tử hắn cha, vừa rồi mẹ nói với ta, chuyện Lan Hoa bị mấy tên công tử ca kia cản lại cũng đừng kể cho ai nghe, chỉ cần dặn dò anh trai cả và chị dâu là được. Còn chuyện công việc, thì cứ nói là trùng hợp được ông Tề kia xem trọng tài bơi lội là được, dù sao chuyện ở rừng đào cũng không truyền đến trong thôn chúng ta, đừng để Lan Hoa gặp phiền toái."
"Biết rồi biết rồi, ta biết chừng mực mà." Lộ Tam Trúc nghĩ đến chuyện cứu cháu gái không được, còn bị người chặn dưới nước suýt nữa chết đuối, chuyện mất mặt này hắn cũng không dám kể.
Về phần Đường tú tài trong thôn, hắn cũng không phải loại người thích nói nhiều chuyện.
Lan Hoa càng thêm cảm động, nàng cảm thấy do trước đây tiếp xúc với tam thúc tam thẩm ít, cộng thêm mẹ vẫn luôn nói xấu bọn họ, cho nên nàng mới hiểu lầm hai người.
Không ngờ tam thúc chẳng những đứng ra cứu mình, tam thẩm còn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác giúp đỡ mình.
Hôm nay Lan Hoa trải qua kinh hãi, được Thư Dư, lão thái thái, Lộ Tam Trúc cùng Lương thị liên tục vuốt an.
Thế nhưng, chờ đến khi trở về thôn Thượng Thạch, Lan Hoa mới thấy mình quá ngây thơ.
Cái gì mà đưa mình về nhà, giúp mình nói lời hay trước mặt mẹ?
Tam thúc tam thẩm căn bản là đi khoe khoang, có cái chuyện tốt như thế này, làm sao có thể không hảo hảo tuyên dương một chút.
Đặc biệt là Lộ Tam Trúc, trước mặt Lộ Đại Tùng, giả vờ giả vịt nói, "Ngày mai chúng ta phải chuyển đến ở huyện thành rồi, nhà cửa bên này, thì nhờ anh cả giúp chúng ta trông nom. Còn hai mẫu ruộng nhà ta chưa cho thuê, chúng ta không có thời gian tìm người thuê, cũng muốn phiền anh cả giúp chút. Tiền thuê ít đi chút cũng không sao, dù sao ta cũng không thiếu chút tiền đó."
Lương thị cũng nói, "Đúng đó anh cả, chúng ta biết chuyện này có hơi đột ngột. Chủ yếu là chúng ta cũng không ngờ, tài bơi của hài tử nhà này lại được người ta nhìn trúng, đây chẳng phải là duyên phận sao. Ngày mai chúng ta còn phải về nhà mẹ đẻ đón hai đứa con về, không kịp thời gian, anh cả chị dâu thông cảm cho chút."
Lộ Đại Tùng thần sắc phức tạp, hắn đột nhiên cảm thấy mình mới là người cần được chiếu cố.
Lý thị càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không cố gắng áp chế cơn giận, bà đã cầm chổi đuổi thẳng hai người ra ngoài rồi.
Thật đáng hận.
Nhưng, đối tượng phẫn nộ của bà đã chuyển dời, bà chỉ trách Lan Hoa vài câu, còn lại hỏa khí đều tập trung vào hai vợ chồng lão tam.
Lão thiên thật là không có mắt, nhà bọn họ giữ nếp, cần cù làm việc, vậy mà lại không gặp được chuyện tốt như vậy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận