Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1134: Ngủ lại Diêu gia (length: 3980)

Thư Dư nhìn sắc trời một chút, thập phần bất đắc dĩ. Nàng muốn nói ngày mai lại đến, nhưng nghĩ lại ngày mai Diêu Thiên Cần vẫn sẽ bận rộn đến tối mịt mới trở về, nên đành thôi.
Diêu phu nhân lập tức sai người dọn dẹp khách phòng, mời nàng tối nay ở lại.
Thư Dư cùng Diêu Thiên Cần đi vào thư phòng, chỉ thấy hắn lấy ra một cái hộp, bên trong đặt một chồng bản vẽ.
Diêu Thiên Cần thật khó khăn mới gặp được người cùng chung chí hướng như Lộ Nhị Bách, cả hai người đều có chung niềm đam mê mãnh liệt với nghề thợ mộc chuyên nghiệp.
Mặc dù hiện tại hắn là Công bộ Thị lang, nhưng đa số người trong Công bộ đều tập trung tinh thần nghiên cứu con đường quan trường, cho dù thật sự có vài người chuyên tâm làm việc, cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đặc biệt là khi đối mặt với cấp trên như hắn, họ thật sự không dám phát biểu ý kiến của mình.
Bởi vậy, Diêu Thiên Cần đặc biệt hoài niệm khoảng thời gian ban đầu ở huyện Hắc Thường, cùng Lộ Nhị Bách thao thao bất tuyệt, mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình. Chỉ tiếc, Lộ Nhị Bách không ở kinh thành, mà thư từ qua lại thì lại quá tốn thời gian.
Hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được Thư Dư, Diêu Thiên Cần liền có cả một bụng lời muốn nói.
Hắn lấy chồng bản vẽ giấy ra đặt trước mặt Thư Dư, nói: “Chỗ này, ngươi đều mang về cho cha ngươi xem xem. Đây là ta vẽ sau khi từ tây nam trở về. Mấy bản phía dưới này là bản nháp, bản vẽ phía trên là ta đã chỉnh sửa thêm bớt dựa trên bản nháp, nhưng tổng cảm thấy vẫn còn chỗ nào đó chưa ổn. Về ngươi đưa cho cha ngươi xem, hỏi xem ý tưởng của ông ấy thế nào. Nào nào nào, ngươi ngồi xuống, ta nói tỉ mỉ từng điểm cho ngươi nghe, sau khi ngươi về là có thể thuật lại cho cha ngươi rồi.” Thư Dư: “...” Nàng chỉ có thể ngồi xuống, yên lặng nghe Diêu Thiên Cần giới thiệu từng bản vẽ trước mắt.
Chỉ giới thiệu xong thôi vẫn chưa đủ, hắn còn phải kiểm tra lại Thư Dư, chỉ sợ nàng không hiểu rõ điểm nào đó, lúc về nói lại không rõ ràng với Lộ Nhị Bách.
Chờ xác nhận Thư Dư đã hiểu rõ tất cả, Diêu Thiên Cần mới thở dài một hơi, vô cùng cảm khái nói: “Ngươi nếu là nam tử thì tốt biết mấy, thông minh như vậy, chuyện gì cũng chỉ cần nói một chút là thông suốt, đọc sách biết chữ cũng không tốn chút sức nào. Sau này muốn tham gia khoa cử, đối với ngươi mà nói đều là chuyện vô cùng dễ dàng.” Đáng tiếc, Đại Túc triều không có tiền lệ nữ tử làm quan.
Thư Dư gượng cười hai tiếng, âm thầm đè nén sự bối rối trong đáy mắt.
Nàng nghe xong ý tưởng bản vẽ của Diêu Thiên Cần, còn phải đưa bản vẽ của Lộ Nhị Bách cho hắn nữa.
May là bản vẽ của cha nàng chỉ có một tờ, phía trên ghi chú rất rõ ràng, không cần nàng giải thích thêm, Diêu Thiên Cần chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu ngay.
Chờ lúc hai người từ thư phòng đi ra, đã đến giờ Hợi.
Khang thị và Diêu Bạc đều đã đi nghỉ, chỉ có Diêu phu nhân còn chờ ở bên ngoài. Thấy nàng đi ra, bà vội tiến lên nói: “A Dư mệt rồi phải không? Diêu bá bá của ngươi thật là, hễ nhắc tới mấy bản vẽ bảo bối kia là lại ngẩn ngơ ra, cũng không nhìn xem bây giờ là canh giờ nào rồi, còn sai người ngăn không cho ta vào thư phòng làm phiền.” Thư Dư khoát tay: “Không có việc gì.” “Ta bảo nhà bếp hầm cháo tổ yến, ngươi ăn một chút rồi hãy ngủ nhé?” Thư Dư nhìn sắc trời một chút, quả thực đã rất muộn. Nhưng bữa tối nàng ăn khá sớm, lại bị Diêu Thiên Cần kéo lại nói chuyện lâu như vậy, bụng đúng là đã đói, liền không từ chối, cùng Diêu phu nhân đến phòng khách ăn khuya.
Hai người vừa vào phòng khách, một nha hoàn đứng xa xa quan sát động tĩnh bên này liền lập tức quay người vội vàng chạy về hướng khác.
Không bao lâu, nha hoàn đó dừng lại trước cửa một khách viện, nhỏ giọng gọi: “Tiểu thư, tiểu thư?” Cửa phòng mở ra, nha hoàn vội lách mình vào trong. Chỉ thấy trong phòng ngoài Diêu Hồng ra, còn có cả Diêu An, người vốn nên đang nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Diêu An vừa thấy nha hoàn kia vào cửa, liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?” (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận