Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 848: Tạ đại phu tiếc nuối (length: 3753)

Thư Dư không nói được lời Tam Nha sư thừa, liền chỉ có thể mập mờ nói, "Tam Nha sư phụ nói, chưa xuất sư, không thể đánh sư môn danh nghĩa ở bên ngoài nói. Cho nên, thực sự xin lỗi."
Tạ đại phu nhíu mày, lại vẫn có kiểu y giả như thế này?
Nhưng mà, thấy Thư Dư bộ dáng cao thâm khó dò như vậy, Tạ đại phu lại có một loại cảm giác Tam Nha sư phụ là nhân vật lớn vô cùng ghê gớm.
Nếu như thế, Tạ đại phu liền không tiện lại kiên trì.
Nàng gật đầu rồi gật đầu, lúc nhìn Tam Nha thì ánh mắt có chút tiếc nuối, nàng nói với mấy người, "Các ngươi chờ ta một lát."
Thư Dư không hiểu, chỉ thấy Tạ đại phu đã quay về y quán.
Không đầy một lát, nàng lại vội vàng đi tới, đưa cho Tam Nha một tờ giấy, "Đây là địa chỉ của ta, sau này nếu ngươi có việc, đến phủ thành có thể tới y quán tìm ta, nếu ta không có ở y quán thì đến chỗ này tìm ta."
Tam Nha nhếch miệng cười một tiếng, "Được, ta sẽ bảo quản cẩn thận."
Tạ đại phu khó được khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt một tiếng.
Thời gian không còn sớm, Tam Nha đã làm xong, Thư Dư liền tính dẫn nàng rời đi.
Chưởng quỹ lúc này vội vàng chạy ra, đưa cho bọn họ một cái hộp quà, "Lộ cô nương, đây là chút quà mọn, mong cô nhất định nhận lấy."
Trong y quán không bao giờ thiếu thuốc bổ, chưởng quỹ nhất thời cũng không tìm được vật gì khác để làm quà đáp lễ, liền từ trong kho lấy một ít gói lại đưa cho nàng.
Thư Dư nhận lấy, nói tiếng cám ơn với hắn, liền dẫn Tam Nha và Mạnh Duẫn Tranh cùng nhau rời đi.
Trên đường đi cô bé không có gì khác thường, thậm chí vì hôm nay mình bỏ ra bao nhiêu công sức, khiến nàng có chút kích động.
Nàng nói với Thư Dư, "Nhị tỷ, Lưu đại phu tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Ta nghe Tạ đại phu nói, hung đồ kia đâm không trúng chỗ yếu hại, lại thêm tay hắn run, đâm vào không quá sâu, hiện tại người tạm thời cứu được rồi. Chỉ là còn phải cẩn thận chăm sóc, sợ miệng vết thương trở nặng nửa đêm phát sốt. Nhưng cũng không cần lo lắng quá mức, y thuật của các đại phu trong y quán cũng rất cao minh, bọn họ sẽ dốc hết lòng hỗ trợ chữa khỏi cho Lưu đại phu."
Thư Dư nắm tay nàng, "Lưu đại phu hết lòng cứu người, là một người tốt, chắc chắn sẽ có báo đáp tốt."
Tam Nha dùng sức gật đầu, chỉ là đi vài bước sau, đột nhiên lại im lặng.
Thư Dư rũ mắt, "Sao thế?"
"Nhị, nhị tỷ, ta có thể học thêm thứ khác được không?"
"Học cái gì?"
"Học võ." Tam Nha ngẩng đầu lên, "Như vậy sau này gặp lại chuyện kiểu này, ta sẽ có thể giống như nhị tỷ, a một tiếng đạp bay tên kia."
Thư Dư dám khẳng định, bản thân mình cũng không có "a" một tiếng nào cả.
Nhưng ý tưởng của Tam Nha lại hợp ý nàng, mặc dù bảo sự việc hôm nay là chuyện xác suất nhỏ, nhưng luôn có một số kẻ đầu óc không tỉnh táo, cứ phải tìm người để phát tiết nỗi phẫn nộ trong lòng, muốn đổ lỗi cho đại phu.
Cô bé có tâm tư này, lại nghĩ xa như vậy, Thư Dư sao có thể từ chối.
"Được, vậy thì học võ, nhưng học võ rất vất vả."
Tam Nha lắc đầu, "Ta không sợ vất vả." Nàng đến cả m·á·u còn không sợ mà.
Thư Dư thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, cảm thấy nàng đại khái đã có nhận thức sai lầm về sự vất vả khi học võ.
Nàng không nhịn được quay đầu nhìn Mạnh Duẫn Tranh một cái, người kia một đường đều trầm mặc, nghe đến đây thì cười một tiếng, nói, "Để ta dạy nàng đi, nàng cũng không phải muốn trở thành cao thủ võ lâm, chỉ cần có khả năng tự vệ là được."
"Vậy thì làm phiền."
"Dù sao mỗi ngày ta cũng phải luyện võ." Mạnh Duẫn Tranh có tính tự giác rất tốt, mỗi ngày luyện võ đọc sách, thỉnh thoảng còn biết vẽ kiếm tiền, cuộc sống rất phong phú.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận