Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1654: Này viện tử có vấn đề (length: 3923)

Ra án tử quá mệnh, quấy ma?
Mạnh Duẫn Tranh ngẩng đầu nhìn bức tường cao trước mắt, nhìn về phía Mạnh Kỳ, "Vậy sao ngươi lại quen thuộc thế?"
Mạnh Kỳ ngượng nghịu cười hai tiếng, "Trước kia ta không biết, lúc trốn học vô tình chạy vào lánh nạn một lần. Về sau nghe mẹ ta kể mới biết, sau đó cũng không dám đến nữa."
Đương nhiên, chủ yếu là nơi này cách nhà họ Mạnh hơi xa, cái sân rộng này đi qua bên trái là sắp đến cổng thành, nhà Mạnh ở vị trí tương đối trung tâm huyện thành, hắn không có việc gì cũng sẽ không chạy về hướng này.
Giờ tình thế cấp bách, mấy cái lời đồn quấy ma gì đó, cũng chẳng cần lo lắng.
Mạnh Kỳ bắt đầu nghiên cứu cách phá khóa cửa nhỏ, cái khóa này đã nhiều năm, trên mặt gỉ sét loang lổ, muốn mở ra cũng không dễ dàng.
Mạnh Duẫn Tranh thấy hắn nhìn hồi lâu cũng không biết làm thế nào, đẩy hắn ra sau, rút ra một con dao găm, trực tiếp nạy móc khóa ra.
Mạnh Kỳ, ". . ."
"Đi thôi."
Mạnh Kỳ vội vàng gật đầu, ba người lần lượt chui qua cửa nhỏ.
Nơi này hiển nhiên rất lâu không có người đến, dẫn đầu là Mạnh Kỳ vừa vào cửa đã dính ngay một mớ mạng nhện.
Hắn nhanh chóng gỡ bỏ, Thư Dư đi vào cuối cùng, ngoài việc dính chút bụi thì khá hơn nhiều.
Cỏ dại bên trong rất cao, hậu quả của việc không ai dọn dẹp chính là đám cỏ này che khuất hơn nửa tầm nhìn.
"Cửa sau ở đâu?" Mạnh Duẫn Tranh hỏi.
Mạnh Kỳ vội vàng chỉ bên trái, "Đi về phía đó, xuyên qua cái sân rộng này là tới."
Hắn dẫn đường phía trước, ai ngờ đi chưa được mấy bước đã bị Mạnh Duẫn Tranh kéo lại.
Mạnh Kỳ vội quay đầu, "Sao vậy?"
"Không cần đi."
Mạnh Kỳ khó hiểu, "Ý gì?"
Mạnh Duẫn Tranh đi về phía hàng lang gấp khúc bên cạnh, thấy một vết cắt trên cây cột của hàng lang.
Vết cắt này không phức tạp, chỉ là một đường xéo, bên cạnh thêm một chấm.
Không đáng chú ý, nhưng người quen biết liếc mắt là nhận ra.
Vừa đúng lúc, Mạnh Duẫn Tranh chính là người quen biết đó.
"Đây là ký hiệu cha ta để lại cho ta." Hắn nói, "Lúc trước trên đường chúng ta tìm người kia, ta cũng thấy dấu hiệu tương tự, nhưng khi đó có người nhìn chằm chằm nên ta không nói. Ban đầu định quay lại con đường đó, lần theo ký hiệu mà tìm, không ngờ trong sân này cũng có, xem ra cái sân này. . . Có vấn đề."
Mạnh Duẫn Tranh và Mạnh Bùi mười mấy năm qua để tránh Cung Khâu, cũng sử dụng không ít phương pháp thủ đoạn.
Loại ký hiệu này chỉ có hai cha con họ hiểu, hai người ăn ý với nhau, Mạnh Bùi chắc cũng đoán được Mạnh Duẫn Tranh sẽ đến Thừa Cốc huyện.
Dù sao hắn vẫn luôn chú ý tình hình bên này, nếu biết Thừa Cốc huyện là nơi đầu tiên sự việc xảy ra, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.
Không quản hắn đến khi nào, làm dấu hiệu trước vẫn không sai.
Mắt Mạnh Kỳ sáng lên, "Vậy là cha ta và đại bá có thể ở trong này? Vậy chúng ta mau đi tìm thôi, cái này. . ."
"Suỵt." Mạnh Duẫn Tranh đột nhiên ngăn hắn lại, sắc mặt thay đổi, bất ngờ quay đầu.
Lập tức thấy một người đàn ông đứng cách bọn họ không xa phía sau, trừng mắt nhìn họ.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên lấy ra một cái còi định thổi.
Mạnh Kỳ giật mình, Thư Dư không nói hai lời giơ tay lên, nhắm chuẩn cổ tay người đó bắn tụ tiễn.
"Vèo" một tiếng, tụ tiễn ghim vào cánh tay người đàn ông, hắn bị đau làm rơi còi xuống đất.
Người đàn ông kêu đau một tiếng, không có còi, hắn há mồm định hét to, nhưng không kịp nữa, Mạnh Duẫn Tranh nhanh chóng đến gần, giơ tay bổ xuống, trong nháy mắt đánh ngất hắn tại chỗ.
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận