Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 194: Trầm trọng hộp quà (length: 3911)

Nhìn thấy cửa hàng lại một lần nữa trở nên quạnh quẽ, người Lộ gia đều có chút lo lắng.
Ngay cả Lộ Tam Trúc, người vốn có sự tự tin khó hiểu đối với Thư Dư, cũng không nhịn được nhìn ba phần hộp quà lẻ loi trơ trọi trên quầy hàng kia mà thở dài.
Chỉ có ba người tới chúc mừng, thế này cũng quá ít ỏi.
Mắt hắn đảo vòng, ghé sát vào tai Thư Dư nói nhỏ: "A Dư à, hay là ngươi đưa ta ít tiền, ta đi thuê mấy người làm mấy hộp quà rỗng mang đến đây, giúp cửa hàng chúng ta tăng thêm nhân khí?"
Không chỉ hắn, ngay cả Lộ Đại Tùng cũng lại đây nói: "Ta thấy biện pháp này khả thi, thuận tiện thuê mấy người giả làm khách hàng cũng được, nếu không ngày khai trương mà ít người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến khí vận sau này."
Lý thị ở một bên gật đầu: "Đúng thế, ta ngay từ đầu đã thấy các ngươi làm không ổn rồi. Chúng ta đều là tiểu lão bách tính, dù có muốn mở cửa hàng, thì bán chút đồ ăn, mở tiệm tạp hóa đều tốt cả, các ngươi lại cứ một hai đòi mở cửa hàng thợ may, lại còn mở ở phố Ninh Thủy nữa chứ, xem đi, một khách hàng cũng không có, quá lãng phí tiền, các ngươi à, đúng là quá không hiểu chuyện."
Thư Dư đều tâm lĩnh hảo ý của Lộ Tam Trúc và Lộ Đại Tùng, nhưng Lý thị hôm nay cứ một mực nói gở, làm nàng trong lòng cực kỳ không thoải mái.
"Đại bá nương, ngươi nếu thấy chướng mắt, không bằng về nhà đi, dù sao ngươi ở đây cũng không giúp được gì, còn khiến người ta bực bội."
Lý thị kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin: "Ngươi, ngươi nói thế là sao? Ta là trưởng bối của ngươi đấy."
"Ngươi còn biết mình là trưởng bối à? Vậy ta đường đường là bà bà, đánh chết ngươi có phải cũng là chuyện đương nhiên không?" Lão thái thái nổi giận đùng đùng đi tới, bà vốn đã không thấy có khách nào vào cửa, trong lòng cũng đang bực bội lắm, liền túm lấy Lý thị mắng một trận, rồi lại nhìn về phía Lộ Đại Tùng: "Ngươi nếu không quản được vợ ngươi, thì ngươi cũng đừng đến nữa. Ngày đại hỉ mà cứ một hai phải gây chuyện xui xẻo."
Lý thị ấm ức muốn chết, nàng đã làm sao chứ? Chẳng phải nàng chỉ nói vài câu thật lòng thôi sao?
Bà bà bây giờ rõ ràng là bênh vực nhà lão nhị, càng lúc càng không phân biệt phải trái.
Nhưng trước mặt lão thái thái, nàng chẳng dám nói gì cả.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào: "Chào Lộ đông gia! Khai trương đại cát, hy vọng quý tiệm khách tựa như mây tới nhé, ha ha ha ha ha."
Giọng người này rất lớn, trong nháy mắt liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, người trong cửa hàng nhao nhao quay đầu nhìn ra cửa.
Lộ Nhị Bách khó hiểu nhìn người mới tới: "Ngài là..."
Người kia lại cười to một tiếng: "Ta? Ta họ Lữ, cũng mở cửa hàng, chúng ta là đồng hành. Cửa hàng của ta ở ngay đầu đường kia, lần sau ngài đi qua nhất định sẽ thấy. Nào nào nào, đây là hạ lễ của ta tặng Lộ đông gia, ngài nhất định phải nhận lấy đấy nhé, món hạ lễ này ta đã tốn không ít tâm tư đấy."
Lộ Nhị Bách luôn cảm thấy người trước mắt này là lạ, lời nói ra lại rất khách khí, nhưng nghe lại cực kỳ gượng gạo.
Nhưng sáng sớm nay, chưởng quỹ của mấy cửa hàng xung quanh cũng đã tới chúc mừng, cho nên đối phương đến đây cũng không có gì là không đúng cả.
Hắn chỉ đành cười cười, nhận lấy hộp quà. Vừa chạm vào, hắn mới phát hiện hộp quà Lữ đông gia đưa tới vô cùng lớn, cũng vô cùng... nặng.
Đùi của Lộ Nhị Bách còn đang bị thương, một tay lại chống nạng, làm sao chịu nổi việc đối phương đột ngột buông tay, hắn lập tức đứng không vững, nghiêng người đổ sang một bên.
Lữ đông gia đứng gần đó, trên mặt lại không khống chế nổi vẻ đắc ý.
Nhưng mà, đúng vào lúc Lộ Nhị Bách nghiêng người sắp ngã, đằng sau đột nhiên có một cánh tay đưa ra, mạnh mẽ chống đỡ sau lưng hắn, đỡ lấy hắn.
Sau khi Lộ Nhị Bách đứng vững, hắn thở phào một hơi thật dài, lập tức quay đầu nhìn về phía Thư Dư đang đứng phía sau.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận