Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 437: Đại Ngưu quan tâm sự tình (length: 3773)

Thư Dư cười tủm tỉm xòe ba đầu ngón tay ra, "Này, cái giá đây."
"Ba... Ba mươi lượng?" Đại Ngưu hít một hơi lạnh.
Thư Dư, "..."
Nàng xoa trán, "Đại Ngưu ca, ta p·h·át hiện ngươi đi một chuyến chợ đen về sau, liền không xem tiền ra gì nữa. Trước kia nói ba lượng ngươi đều phải cân nhắc một chút, hiện tại thế mà có thể thốt ra ba mươi lượng."
Đại Ngưu ho nhẹ một tiếng, "Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?"
"Ba mươi văn."
? ! ! !
Lần này đến lượt Đại Ngưu á khẩu, hắn chậm rãi hít sâu hai cái, nói, "Viên lão đại tốn bao công sức mới moi được bảo bối, lại nỡ lòng bán đi với giá ba mươi văn sao?"
Thư Dư đắc ý, "Chủ yếu là còn tùy người mua nữa, người khác mua thì đương nhiên không được. Ngươi không biết, lúc đầu hắn định mang đến hiệu cầm đồ, hét giá tận một trăm lượng, kết quả bị người đ·u·ổi ra."
Đại Ngưu, "Là ta thì ta cũng đ·u·ổi hắn ra." Một trăm lượng, đồ không ai biết mà hắn cũng có can đảm nói được.
Nhưng mà, A Dư cũng thật gan dám trả giá, trực tiếp c·h·ặ·t từ một trăm lượng xuống ba mươi văn.
Đại Ngưu lẩm bẩm, "Thảo nào mấy ngày nay Viên lão đại cứ thấp thỏm không yên, lảng vảng ở cửa nhà ngươi nhìn ngó, trông như muốn tìm Tứ cô phụ vậy."
Thư Dư cau mày, "Người nhà họ Viên vẫn đi quấy rầy Tứ cô phụ à?"
"Sao lại không đi? Tứ cô phụ được huyện thái gia coi trọng, còn làm đến chức đấu cấp, đừng nói người nhà họ Viên, mà người khác cũng hận không thể có quan hệ với hắn. Ngày thường không thèm qua lại đến thất đại cô bát đại di gì đó đều kéo nhau tới, vấn đề là những người này trong bụng chả có tí tính toán gì, còn ra vẻ bảo là nhị lão Viên gia biết sai rồi, mong Tứ cô phụ t·h·a t·hứ cho họ, nghe mà phát bực."
"Vậy Tứ cô phụ nói sao?"
Đại Ngưu hừ lạnh, "Tứ cô phụ trực tiếp cho người đuổi hết, người kia càng khuyên, Tứ cô phụ chỉ càng phản cảm. Sau khi người Viên gia đến mấy lần, thì bị thôn trưởng Trần mắng cho một trận. Hôm qua thì không thấy lai vãng đến Thượng Thạch thôn nữa, không biết có phải đã hết hy vọng rồi không."
Chuyện này, ai cũng không nói trước được.
Nhưng chỉ cần Viên Sơn Xuyên giữ vững lập trường, thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Thư Dư không biết phải nói gì thêm, chỉ đành xem tình hình sau này.
Nói xong chuyện này, Thư Dư vào nhà lấy hạt hoa hướng dương ra, đưa mười mấy hạt cho Đại Ngưu.
"Đại Ngưu ca, đây chính là hạt mua được từ chỗ Viên lão đại đó. Cái này anh cứ lấy về thử trồng xem, nếu mà trồng được thì chúng ta lại mua, trồng cả một mảng lớn. Đồ này mà trồng được thì cũng rất dễ chăm, một chu kỳ sinh trưởng, tưới nước một lần là được, còn dễ hơn trồng cây ăn quả hay lương thực nhiều."
Đại Ngưu quả nhiên mắt sáng rực lên, "Dễ vậy à?"
"Đúng vậy, cho nên ta mới nói đây là thứ tốt. Trồng tốt rồi, hạt cũng tốt, hoa cũng tốt, mà giá trị lại rất cao nữa." Chủ yếu là cả Đại Túc triều chỉ có một mình ta có, bán được giá cao.
Đại Ngưu trân trọng nhìn hạt hoa hướng dương trước mắt, trồng thì anh đây quá rành, nhất định sẽ trồng ra được thứ này.
Chỉ là rất nhanh, anh lại cau mày nói, "Nhưng mà đồ này trồng ra, nếu bị Viên lão đại nhìn thấy thì chẳng phải hắn sẽ biết là mình mua mầm của hắn sao?"
"Không sao, chúng ta cứ nói là mua của người khác, hơn nữa lại còn bỏ ra nhiều tiền mới có được."
Đại Ngưu nghĩ một lát, rồi cũng không nói gì thêm.
Lão thái thái ở đằng xa gọi hai người, "A Dư, Đại Ngưu, hai đứa nói gì đấy, mau lại đây."
Đại Ngưu vội cất hạt hoa hướng dương, cùng Thư Dư đi về phía chính nhà.
Thư Dư vừa bước vào cửa, đã cười hỏi, "Mọi người đang trò chuyện gì đấy?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận