Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 650: Hầu thị nhị gia lại gặp nhau (length: 3872)

Ôi, hắn quên nói cho Hầu thị mẹ con biết, người nhà họ Thư hôm nay cũng đến thôn Chính Đạo, đang ở trong nhà có chuyện.
Tên quan sai kia hơi chút ảo não, nhưng rất nhanh lại cảm thấy vấn đề không lớn.
Dù sao Hầu thị về đến nhà liền có thể gặp bọn họ, cũng may mắn những người nhà họ Thư kia kịp thời đến, cha con vợ chồng này, vừa vặn có thể nói lời tạm biệt. Sau này gặp lại, ai biết là lúc nào.
Thế nhưng, Hầu thị mẹ con đang có tâm tình tốt, sau khi nhìn thấy đống quần áo gói ghém quen mắt của mình bị vứt trong sân rộng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nàng nhíu mày, nắm tay Lục cô nương đi vào, nhìn về phía phòng của mình.
Ổ khóa bên ngoài phòng đã bị đập hỏng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện có chút quen thuộc.
Hầu thị đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Người nhà họ Thư... đến rồi?
Nàng vừa nghĩ vậy, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, lập tức lộ ra khuôn mặt gầy gò của Thư Quyền.
Nhìn thấy Hầu thị, Thư Quyền cũng ngẩn người một chút, rồi lập tức bật cười, "Ôi chao, đây chẳng phải là vị Hầu di nương gan to bằng trời của nhà chúng ta, dám leo lên đầu chủ mẫu, chỉ biết ăn ngon uống sướng ngủ sao? À, còn có cả Lục muội muội, xem sắc mặt cũng không tệ ha."
Hắn hung tợn nói, nói xong liền quay đầu gọi nhị gia, "Cha, Hầu di nương và Lục muội muội về rồi, hình như rất tức giận, chẳng hoan nghênh chúng ta đến đây chút nào."
Nhị gia rất nhanh đã ra tới, Thư Quyền mở cửa phòng ra thêm một chút.
Hầu thị liền thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất còn có túi vải nàng dùng để đựng lương thực, hiện giờ đã xẹp lép, chẳng còn gì.
Những người còn lại của nhà họ Thư đều ở bên trong, ngũ thiếu gia thì trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi, người đầy bùn đất, làm chăn đệm của nàng cũng bị lộn xộn hết cả lên.
Hầu thị tức giận đến lồng ngực suýt nữa không thở nổi, đúng lúc này nhị gia bước ra, giơ tay tát cho nàng một cái, "Hầu thị, ngươi còn biết mình là ai không hả?"
"Cha!!" Lục cô nương kêu lớn, lập tức che trước mặt Hầu thị.
Ánh mắt của nhị gia rơi trên người nàng, cười lạnh, "Ngươi còn biết ta là cha ngươi à? Vậy ngươi có biết ai là mẹ cả của ngươi, ai là tỷ tỷ của ngươi không? Ngươi còn nhỏ tuổi đã không học cho tốt, cùng di nương của ngươi độc chiếm một gian phòng, đuổi mẹ cả và những tỷ muội khác ra một phòng khác ngủ, trong mắt ngươi còn có cái nhà này không, ngươi còn là con gái nhà họ Thư không?"
Nhị gia đưa ngón tay chỉ vào nàng, "Ngươi còn cùng con nuôi vô liêm sỉ kia đi cùng nhau, ai là người nhà ngươi mà ngươi cũng không rõ?"
Lục cô nương tức đến phát run, "A Dư tỷ tỷ cứu mạng ta, người khác muốn giết ta, ngươi nói ai là người nhà ta?"
Nhị gia bị đối đáp đến suýt nữa ngất đi, đưa tay lên định đánh người nữa.
Lần này thì Hầu di nương nhanh tay lẹ mắt, kéo Lục cô nương lui về sau hai bước, nhị gia vồ hụt, càng thêm giận dữ, "Các ngươi còn dám tránh? Làm sai chuyện không biết hối cải, lại còn tranh cãi lại còn trốn tránh, thế nào, ta bây giờ không dạy được các ngươi nữa rồi hả?"
Thư Quyền đứng bên cạnh nói lời mát mẻ, "Cha, Hầu di nương với Lục muội muội bây giờ có tiền đồ rồi, đâu còn coi chúng ta ra gì nữa."
Hầu thị liếc nhìn hắn, lại nhìn về phía nhị gia, biểu tình lạnh tanh, "Gia, nếu ngươi không vui khi thấy chúng ta, thì chúng ta đi là được."
Hầu thị lạnh nhạt như vậy, nhị gia trước giờ chưa từng thấy, cũng vì thế mà càng thêm xấu hổ giận dữ.
"Đi, ngươi muốn đi đâu? À, ta lại quên mất, ngươi còn có thể đến nhà họ Lộ. Được thôi, các ngươi đi đi, ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi có thể vĩnh viễn ở lỳ trong nhà họ, mãi không về hay không. Cút!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận