Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1713: Đem vũ khí đưa ra ngoài (length: 3903)

Thư Dư, "..." Có chút không nghe lọt tai, tám mươi tuổi lão mẫu? Cảm tình ngươi vẫn là một lão già sao.
Nàng ho nhẹ một tiếng, "Được, làm việc chính thôi."
"À, đúng." Tần Côn vuốt nước mắt vốn không tồn tại, ngẩng đầu nhìn những người bị trói lại nói, "Ta khuyên các ngươi vẫn là nên hoàn lương đi, cái chợ đen này không phải chỗ tốt đẹp gì, đem những gì nên khai báo đều khai báo, còn có thể được đối xử tốt như ta."
Hắn vừa nói vừa nhìn, thấy có mấy kẻ nhát gan ánh mắt lảng tránh, biết có trò hay, càng ra sức nói, "Ta đây này, hiện giờ được tự do hành động, lại không cần lo lắng mất mạng. Chúng ta đều còn trẻ phải không, không cần vì cái chợ đen này mà đánh mất mạng sống, không đáng đâu. Hãy nghĩ đến người nhà, nghĩ đến tương lai chứ."
Lời còn chưa dứt, kẻ vừa mắng hắn lại đứng dậy, "Ngươi ngậm miệng, ngươi cái..."
Mạnh Duẫn Tranh rút kiếm đâm tới, kẻ đó "Phanh" một tiếng ngã xuống đất, thân thể run lên, rồi không đứng dậy nổi.
Những người khác trừng mắt nhìn, sợ đến chỉ muốn co rúm lại một chỗ.
Nhưng phải nói, chiêu giết gà dọa khỉ này, cộng thêm lời khuyên của Tần Côn, thật sự có hai người nhỏ giọng lên tiếng, "Ta, ta biết trong phòng của Phó nhị gia có một mật thất, bên trong hẳn là giấu không ít đồ."
"Ta biết, tên thủ hạ đắc lực bên cạnh Kha lão đại, có người tình mật thiết ở Vạn Hoa lầu trong thành."
Có người dẫn đầu, đám người vốn chẳng trung thành này lập tức khai hết những thông tin mình biết.
Đừng coi thường bọn chúng chỉ là đám lâu la nhỏ bé không được coi trọng, nhưng ngàn dặm đê bị hủy bởi tổ kiến, tin tức chúng biết chẳng thiếu gì. Dù không phải manh mối quan trọng gì, nhưng vẫn có thể lọc ra được một ít thứ hữu dụng.
Cuối cùng, thậm chí có người khai báo có hai người đang trốn trong tủ quần áo ở tầng ba.
Tốt lắm, Dương lão gia lập tức dẫn mấy công tử bột đi bắt người.
Đối với người chủ động hợp tác, Mạnh Duẫn Tranh quả thực đối xử tốt hơn một chút, nhưng đúng là có người không chịu khai báo, ngược lại còn ra miệng uy hiếp những kẻ phản chiến, những kẻ này trực tiếp bị tá khẩu, trói chặt tay chân giam giữ.
Những gì cần hỏi đều đã hỏi được không sai biệt lắm, Mạnh Duẫn Tranh mới dẫn Thư Dư đi xem kho vũ khí.
Kho vũ khí của chợ đen nằm ở tầng ba, phía sau một gian Nghị Sự đường mà ngay cả quản sự nhỏ cũng không được bước vào, thập phần bí mật.
Nơi này rất ít người biết, ít nhất đám lâu la ở dưới chẳng ai từng thấy.
Thư Dư nhìn kho vũ khí chất đầy trước mặt, tấm tắc hai tiếng, "Đao thương kiếm kích, cung tên, còn cả đầu thạch khí. Làm gì thế này, định đánh thành trì sao?"
Tuy đầu thạch khí không lớn, hơn nữa chỉ có một cái, nhưng đặt ở chỗ này quả thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Mạnh Duẫn Tranh đưa tay sờ lên những binh khí này, cười lạnh một tiếng, "Vừa hay, mấy thứ này có thể đưa cho Hoàng tướng quân."
"Đó cũng là ý hay, nhưng mà... chúng ta đưa bằng cách nào?"
Bọn họ đang ở trong chợ đen, đầu thạch khí khó mà mang ra, cái này bỏ đi. Những đao thương kiếm kích khác thì có thể mang ra ngoài, nhưng mang đi đâu?
Chợ đen có hai lối vào, một cái thông ra Thừa Cốc huyện, nhưng huyện thành đang nằm trong tay huyện lệnh.
Lối vào còn lại ở ngoài thành, mang từ ngoài thành đến cho Hoàng tướng quân thì được.
Nhưng bọn họ không quen thuộc đường xá bên ngoài, giờ này cũng không biết Hoàng tướng quân đang ở đâu, rất có thể chưa gặp được Hoàng tướng quân đã chạm mặt đám người giả mạo sơn tặc của chợ đen rồi.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận