Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 464: Xuất phát (length: 3895)

Áp giải quan sai lại đây, dùng dây thừng trói tay các nàng lại, xâu thành hai hàng, sau đó áp giải đi về phía trước.
Sau đó cầm văn kiện, một đám nhìn sang, kiểm tra đúng người, điền thông tin, làm thành giấy tờ thông quan.
Đóng dấu xong, quan sai liền đi tới, cảnh cáo một phen.
Bấy giờ mới vung tay lên, rời khỏi cửa phòng giam.
Nhóm nữ quyến nhà họ Thư, tổng cộng có mười sáu người, Thư Dư xếp ở cuối cùng, quan binh áp giải thì có sáu người, ai nấy mặt mày lạnh tanh, trông rất khó gần.
Thư Dư vốn cho rằng nam nhân nhà họ Thư cũng sẽ cùng đi, nhưng mà đi một quãng đường dài, đều không thấy những người khác đâu, xem ra là áp tải riêng.
Một đoàn người rất nhanh đi đến đường phố phủ thành, dù trước đó nhị cô nương nói cái gì ra ngoài phải có chút thể diện, nhưng mà đối diện với ánh mắt của đám đông, tất cả người nhà họ Thư đều cúi gằm mặt, hận không thể chui xuống đất mà đi.
Thư Dư cũng gục đầu xuống, nàng lúc ra khỏi cửa, thừa dịp không ai chú ý, xõa một mảng tóc xuống. Lại cúi đầu xuống, mặt cũng gần như bị che kín hơn phân nửa.
Dân chúng phủ thành tự nhiên muốn xem náo nhiệt, bất quá cũng chỉ liếc mắt nhìn mà thôi.
Bọn họ biết đây là nữ quyến nhà họ Thư, chuyện Thư tri phủ tham ô nhận hối lộ đã bị phơi bày, hơn nữa dân chúng phủ thành đều biết, Thư tri phủ làm quan không ra gì, nên đối với nữ quyến nhà họ Thư rất không có thiện cảm.
Giờ thấy bọn họ gặp nạn, tự nhiên vỗ tay reo hò, nhao nhao hướng các nàng nhổ nước miếng.
"A..."
Quan sai liếc qua, "Kêu la cái gì?"
Nữ quyến nhà họ Thư lập tức không dám kêu nữa, tên quan sai dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, sau đó lặng lẽ đi đến phía cuối, đứng cạnh Thư Dư.
"Đừng có lề mề, đi nhanh lên, làm lỡ giờ giấc không có quả ngon cho các ngươi ăn đâu."
Hắn vừa đứng ở đó, đám dân chúng tự nhiên không dám nhổ nước miếng về phía Thư Dư.
Những người khác ít nhiều dính phải chút dơ bẩn, riêng Thư Dư thì chẳng có cảm giác gì.
Nàng biết tên quan sai dẫn đầu này là người của Kinh đại nhân, chỉ là lúc này không tiện giao tiếp, liền im lặng.
Đám dân chúng kia rốt cuộc cũng không dám quá đáng, rất nhanh liền thu liễm lại.
Tên quan sai dẫn đầu thấy vậy, liền lại làm như không có chuyện gì, đi lên phía trước vài bước.
Đi đến chỗ đồng liêu, liền nghe hai tên quan sai kia đang than thở, "... Ngày trước ta thích nhất là áp giải nữ tù đi lưu vong, mấy bà nữ tù này trong nhà sẽ cho ta chút bạc, béo bở. Mà hôm nay ngươi xem, cả nhà họ Thư đều bị đi lưu vong, ai cho ta tiền?"
"Không phải sao? Ta nghe nói, nhà họ Thư bị nhốt trong lao cả tháng, mà chẳng có ai đến thăm cả, đừng nói là đưa chút đồ ăn. Bà lão nhà họ Thư còn có hai cô con gái gả đi rồi, thế mà cũng chẳng đoái hoài gì đến bà mẹ già này, thật là hết nói."
"Trên đường đi này các bà nương kia lắm chuyện lắm, khổ vẫn là bọn mình, đúng là xui xẻo."
Tên quan sai dẫn đầu quát lớn bọn họ một tiếng, "Được rồi, còn chưa ra khỏi thành đâu, đừng nói nhảm."
Hai người lập tức im bặt, mặt mày nghiêm nghị hẳn lên.
Trên đường đi ngược lại là còn thuận lợi, cho đến khi ra khỏi cửa thành, ánh mắt chán ghét của đám dân chúng mới ít đi một chút.
Một đoàn người tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà đi được vài bước, trước mặt đột nhiên có một đôi vợ chồng trung niên tiến đến.
Thư Dư không ngẩng đầu, tự nhiên không nhìn thấy.
Đôi vợ chồng trung niên kia nhanh chóng đi đến trước mặt tên quan sai dẫn đầu, nhét vào tay hắn một chút bạc vụn, ân cần nói, "Sai gia, chút này ngài cầm, Thư Dư nhà ta tuổi còn nhỏ, trên đường này còn phải nhờ các ngài nương tay nhiều."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận