Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 38: Ngươi liền là keo kiệt (length: 3765)

Lộ Tam Trúc kinh ngạc, sau đó cười khoát khoát tay, "Hả, ta còn làm cái gì chuyện. Cái này không cần nghe ngóng, ta biết."
"Ngươi biết?"
Lộ Tam Trúc gật đầu, "Đúng vậy, nói đến chuyện này còn là ngươi gây ra."
Thư Dư nhíu mày, "Nói thế nào?"
"Ngươi không phải hôm qua tới sao? Lúc ấy vào thôn không ít người thấy ngươi, ngươi còn cho trẻ con ở cửa thôn kẹo, mua thịt mua bánh ngọt tới nhà nhị ca ta. Khi đó mọi người liền nói có quý nhân tới tìm nhị ca ta, về sau cuộc sống nhà nhị ca ta sẽ tốt. Sau đó mẹ ta đi nhà thôn trưởng mượn xe bò, nói Nghiêm lang trung không có ở nhà, muốn đưa nhị ca đi huyện thành xem chân."
Lộ Tam Trúc nói đến đây liền hào hứng bừng bừng, "Ngươi không biết, tình cảnh nhà nhị ca ta, đừng nói đi huyện thành, cho dù đi trấn trên tìm đại phu, cũng phải cân nhắc suy nghĩ thêm, không có tiền thì lấy cái gì xem chân? Hơn nữa cũng chỉ ngã một cái thôi, người nông dân nào mà chẳng nhịn một chút tự mình lấy chút thảo dược đắp lên cho xong? Nhị ca lại muốn đi huyện thành? Tiền chữa bệnh đó chắc chắn phải có người bỏ ra mới được, mẹ ta lại không đi mượn tiền, mọi người chẳng phải đã nghĩ đến nguồn tiền từ chỗ ngươi sao?"
"Còn nữa, là cái tên Nghiêm lang trung đó, hắn hôm qua không ở nhà, nhưng sáng sớm hôm nay đã về thôn. Nghe nói sau đó hắn giận lắm, nói mẹ ta không tin tưởng hắn, thà chạy xa như thế, cũng không nhờ hắn kê thuốc. Ai ai cũng bàn tán chuyện này, đúng lúc Nguyễn lão bà ở trong thôn có người tới tìm Nghiêm lang trung khám bệnh, Nghiêm lang trung nói chuyện với hắn, người đó về loan tin. Thế là Nguyễn gia tự nhiên biết nhà nhị ca ta có cô tiểu thư giàu có tới, lại mua thịt lại bỏ tiền khám bệnh, đương nhiên muốn chạy tới làm quen với nhị tẩu ta."
Với cái tính thấy tiền sáng mắt của Nguyễn gia, không tranh thủ góp mặt mới lạ.
Lộ Tam Trúc nói xong, "Chuyện là như vậy đó, xong, ta đi ăn mì đây."
Hắn bước đi một bước, lại bị Thư Dư nắm chặt lại, "Từ từ đã."
"Còn có chuyện gì?"
"Chuyện này không đúng."
"Chỗ nào không đúng." Lộ Tam Trúc sốt ruột, đợi lát nữa, mì của mình cũng bị nhị tẩu với người nhà ăn hết mất.
Thư Dư chắn trước mặt hắn, "Ngươi nói những điều này, đều là chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng hôm nay đúng không? Nhưng trước đó ngươi cũng nghe rồi, gã ăn mày nói, Nguyễn bà tử đã tìm đến nàng ta mấy ngày trước, bảo nàng giả làm Nhị Nha. Lúc đó ta vẫn chưa đến, Lộ gia vẫn còn là nhà chỉ có bốn bức tường, Nguyễn bà tử tìm người như vậy, muốn làm gì?"
Ban đầu nàng cũng cho rằng Nguyễn bà tử nhắm vào nàng, sau khi nghe lời của người ăn mày kia, Thư Dư liền cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Lộ Tam Trúc "A" một tiếng, "Đúng ha, sao ta lại không nghĩ đến điều này. Vậy ngươi nói xem, Nguyễn bà tử phí công tổn sức như vậy để làm gì?"
"Chẳng phải là muốn ngươi đi nghe ngóng sự tình sao?"
Lộ Tam Trúc, ". . ."
Thư Dư vỗ vỗ vai hắn, "Khổ cho ngươi rồi."
"Ủa, không phải, chuyện này nghe ra có vẻ phức tạp đó, chỉ vì một tô mì này, ta có phải bị thiệt rồi không?"
Thư Dư suy nghĩ một chút, "Ngươi thật sự bị thiệt rồi, như vậy đi, ta lại cho ngươi hai viên kẹo."
Hai viên kẹo? ? ? Bị thiệt mà nàng ta cũng nói ra được.
Thư Dư, "Ngươi cũng đừng thấy ta keo kiệt, nếu không phải ta mới đến Thượng Thạch thôn không hiểu rõ, ta chắc chắn tìm người khác rồi. Việc nhỏ này đừng nói là một bát mì lớn thêm hai viên kẹo, cho dù ta chỉ cho người ta hai cái bánh bao, ta cũng có thể biết tin tức, ngươi tin không?"
Tin, đương nhiên tin.
Nhưng cái này rõ ràng là keo kiệt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận