Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 673: Để ngươi thiên lôi đánh xuống (length: 3729)

Thư Dư lập tức phát thề: "Ta tuyệt đối không nói dối, ta là người thành thật nhất. Hơn nữa làm nghề này của chúng ta, tối kỵ vọng ngữ. Ta nếu là dám lừa ngươi, ta liền..." Để ngươi "thiên lôi đánh xuống".
Hai chữ "Để ngươi", Thư Dư nói cực nhẹ, chỉ có Đại Nha bên cạnh nàng nghe thấy.
Vốn dĩ Đại Nha nghe nàng không chút kiêng dè mà lại còn muốn phát thề, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đang định ngăn cản nàng, kết quả lại bị hai chữ này của nàng làm cho sững sờ một lúc, không phản ứng kịp.
Chờ lấy lại tinh thần, nàng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Nhưng Hà lão đại đứng trước mặt nghe được lời này của nàng, ngược lại lại có chút yên lòng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Hà lão đại ghi lại phương tử mà Thư Dư nói, rồi rời khỏi ngõ hẻm.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Thư Dư liền kéo Đại Nha đi ra theo.
Chờ đến chỗ không người, Đại Nha vội vàng thấp giọng hỏi: "Này, A Dư, vừa rồi ngươi thật sự nhìn thấy trên vai Hà lão đại có, có vật bẩn à?"
Nhị muội nhà nàng vậy mà lại có bản lĩnh này? Quá lợi hại.
Thư Dư: "..."
Thấy Đại Nha vừa e ngại vừa kinh ngạc thán phục, nàng không nhịn được che mặt: "Tỷ, cái này mà tỷ cũng tin à? Nếu ta thật có bản lĩnh này, ta đã đi làm thần côn rồi, còn khổ sở thế này bị đày tới Chính Đạo thôn sao?"
Đại Nha liếc nhìn Thư Dư một cái, ngươi bây giờ chẳng lẽ không giống thần côn sao?
Nhưng rất nhanh, nàng định thần lại: "Cho nên, ngươi... ngươi lừa hắn?"
"Thật ra ta càng muốn động thủ, nhưng nghĩ ta là người văn minh hiểu lễ nghĩa, mọi việc không thể chỉ dựa vào động thủ là giải quyết được, cho nên ta mới nghĩ cách nói cho xong chuyện."
Đại Nha nhìn nàng với vẻ mặt khó nói nên lời: "Nhưng ngươi không sợ bị vạch trần sao? Hà lão đại kia tuy không đọc sách nhiều, nhưng có thể làm lão đại địa đầu xà ở đây, chắc chắn cũng không phải kẻ ngốc. Vừa rồi hắn nhất thời bị ngươi dọa sợ, nhưng về nghĩ lại, có lẽ sẽ nghĩ thông suốt đó?"
Thư Dư cười tủm tỉm: "Tỷ, tuy ta lừa hắn, nhưng ta cũng không hoàn toàn nói bậy đâu. Vai hắn đau nhức, là chính hắn cảm nhận được mà."
"Ngươi... ngươi nhìn ra được à?"
Thư Dư gật gật đầu, sư phụ nàng tốt xấu gì cũng là quan chủ Đông Thanh quan, người lợi hại như vậy, thân là đồ đệ... mặc dù phương diện này tư chất kém, nhưng vẫn học được chút da lông từ sư phụ.
Ví dụ như... quan sát tỉ mỉ.
Lúc nãy khi đến gần Hà lão đại, nàng đã thấy rõ sắc mặt hắn vàng vọt, môi hơi tím tái, vừa nhìn là biết trên người có bệnh.
"Ta quen biết Triệu đại phu cũng lâu rồi, ông ấy cũng dạy ta một ít kiến thức về bệnh lý, ta đại khái đoán được hắn mắc bệnh gì. Thêm nữa lúc hắn nói chuyện, thỉnh thoảng lại cử động bả vai, rõ ràng là vai gáy khó chịu."
Đại Nha bừng tỉnh ngộ ra, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: "Cho nên thật ra là hắn bị bệnh? Nhưng ngươi còn nói hắn gần đây vận khí không tốt, không phải dẫm phải cứt chó thì cũng vấp ngã, không phải là hồ mông sao?"
"Đó là vì ta thấy bên cạnh giày hắn dính cứt chó, còn chuyện vấp ngã làm rách quần áo, đó cũng là ta nói bừa thôi. Dù sao chuyện kiểu này, bình thường chúng ta không cẩn thận cũng sẽ gặp phải, hắn bây giờ bị bệnh, tinh thần không tốt như trước, đi đường lơ đãng bị va vấp lại càng là chuyện thường. Rõ ràng chỉ là vài chuyện nhỏ, nhưng kết hợp với những lời ta nói trước đó, trong lòng hắn tự nhiên sẽ phóng đại lên vô hạn."
Nói cho cùng, là đánh cược vào tâm lý của Hà lão đại kia thôi.
"Vậy phương tử ngươi kê cho hắn, thật ra chính là phương thuốc chữa bệnh?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận