Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1047: Thư Dư nhân thân công kích (length: 3925)

Tôi nhớ ra rồi." Thư Dư lại đột nhiên chắp tay, cắt ngang lời Trương huyện chủ, "Tôi mới nói sao tên Trương huyện chủ này nghe quen tai thế, hóa ra là ngươi à."
Trương huyện chủ sững sờ, những người khác cũng sững sờ.
Tiếp đó, nghe Thư Dư cười nói, "Ra ngươi chính là người muốn cho em trai cầu hôn, kết quả bị nhà ta cự tuyệt. Sao nào, Trương huyện chủ đây là thấy ta làm mất mặt ngươi, nên đặc biệt chọn ngày vui của nhà ta tới gây sự, cách làm này có phải hơi hẹp hòi không?"
Mọi người kinh ngạc, cái gì? Cái gì cái gì cái gì?
Trương huyện chủ muốn cho em trai cầu hôn, lại còn là Lộ hương quân?
Họ liền nói mà, Trương huyện chủ này tự nhiên đâu lại chạy đến nhà Lộ hương quân, hai người có vẻ cũng chẳng quen biết nhau.
Có vị khách đứng bên phía nhà họ Lộ nhỏ giọng hỏi họ, "Trương huyện chủ cho em trai cầu hôn, sao các vị lại cự tuyệt?"
Người nhà họ Lộ, ". . ."
Họ cũng không biết, từ trước đến nay chưa từng nghe nói chuyện này.
Mà nói đến những bà mối đến cầu thân, phần lớn đều tìm bà cụ.
Vì thế cả đám lại đồng loạt nhìn về phía bà cụ, bà cũng thực hoang mang, nhíu mày nói, "Bà mối đến cầu hôn A Dư, ta đúng là cự tuyệt hết. Còn việc trong đó có hay không Trương gia tìm bà mối. . ."
Cái đó thì bà không biết, dù sao bà cũng chẳng buồn nghe kỹ.
"Cũng may là cự tuyệt, mọi người xem Trương huyện chủ em trai kìa." Triệu Tích ở bên cạnh chậc chậc, liếc trộm Mạnh Duẫn Tranh.
Quả nhiên thấy hắn mặt mày u ám, hình như rất muốn đánh người.
May mà Thư Dư căn bản không để Trương Mậu Lâm vào mắt, thậm chí rất không khách sáo bắt đầu công kích cá nhân.
"Tôi nói này Trương huyện chủ, ngươi đúng là không có chút tự biết nào. Đứng cạnh ngươi chính là em trai ngươi chứ? Tôi nghe nói Trương Mậu Lâm muốn tài không có tài, muốn mạo không có mạo, bất học vô thuật không nói còn ở ngoài trăng hoa, tiểu thiếp khắp nơi, gặp ai không nghe lời liền chém chém giết giết. Tôi vốn còn tưởng lời đồn hơi quá, hôm nay gặp mặt. . ."
Nàng chỉ Trương Mậu Lâm, "Xem ra lời đồn đã nể mặt ngươi lắm rồi, nói còn quá nhẹ nhàng. Theo tôi thấy, em trai ngươi vừa xấu xí vừa độc ác, cầm cái roi ngắn đã coi mình là cao thủ võ lâm muốn lên trời. Chẳng nói chẳng rằng đã bổ nhào vào đánh người, cũng may là hạ nhân nhà ta thương hại hắn cử động chậm chạp nên cùng hắn luyện tập một lát, không thì hắn có khi tự đánh mình cũng ngã lăn quay ra."
"Phụt. . ." Trong đám đông không biết ai nhịn không được bật cười.
Trương huyện chủ tức giận, "Lộ Thư Dư, ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như thế!!"
"Tôi nói gì sai sao? Tôi dù sao cũng là hương quân do hoàng thượng sắc phong, ngươi muốn kín đáo đưa một kẻ tâm thuật bất chính cho ta, ngươi là coi thường ta, hay coi thường hoàng thượng."
"Ngươi đừng có ở đó mượn oai hùm. À, ngươi là hương quân thì sao, ta còn là huyện chủ do hoàng thượng sắc phong!! Ngươi đây là phạm thượng, ngươi biết phạm thượng là tội gì không? Ta giết ngươi, ngươi cũng đáng tội chết."
Trương Mậu Lâm bên cạnh đã sớm nhịn không được, từ lúc Thư Dư nói hắn bất học vô thuật, tay hắn cầm roi đã nổi gân xanh, "Tỷ, tỷ nói nhiều với nó làm gì? Nó không biết điều thì bắt luôn đi."
Nói xong liền xông về phía Ứng Đông.
Lần này không cần Thư Dư phân phó, Ứng Đông liền trực tiếp giơ chân lên.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận