Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 785: Khẳng định là chột dạ (length: 3769)

Thư Dư liền nghĩ mãi không ra, sư phụ nàng có chuyện gì đều muốn người khác chuyển lời, chỉ là không chịu gặp mặt nàng.
Lần trước vạch trần thân phận của nàng cũng vậy, làm xong chuyện rồi mới đến tìm nàng nói.
Nàng có lý do nghi ngờ, sư phụ là chột dạ, sợ nàng về sau sẽ tính sổ, cho nên không tìm được người ở Chính Đạo thôn, dứt khoát liền không tìm nữa.
"Chỉ giỏi hành hạ người nghèo." Thư Dư hừ lạnh một tiếng, dắt con la xếp hàng vào thành.
Ba mươi Tết, cửa thành cũng phá lệ đông đúc.
Ai ngờ mới vừa vào cửa thành, liền nhìn thấy bên cạnh cửa thành có một bóng người quen mắt đứng đó.
Thư Dư ngẩn người, vội dắt con la đi tới, "Các ngươi trở về rồi?"
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, "Đã hứa với ngươi là trước Tết sẽ về."
Thư Dư thái dương hiện ra ba vạch đen, phải ha, trước Tết sẽ về, chỉ là còn vài canh giờ nữa là Tết rồi.
"Nghe bà ngươi nói, ngươi có tin tức về Đông Thanh quan chủ, nên chạy đi tìm người." Mạnh Duẫn Tranh liếc nhìn phía sau nàng, "Không tìm được quan chủ sao?" Nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Dù sao, Đông Thanh quan chủ trong mắt hắn, quả thật có chút thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thư Dư thở dài, "Phải, chỉ có hai chân, cũng không biết sao lại đi nhanh như vậy, càng không biết đã đi đâu."
Nàng đã đến hết những đạo quán duy nhất gần đây rồi, cũng không thấy người.
Mạnh Duẫn Tranh dắt con la của nàng sang một bên, "Quan chủ có tâm không muốn gặp mặt, tìm không thấy là chuyện tự nhiên."
"Ta có gặp hay không cũng không sao, nhưng không phải các ngươi luôn tìm người sao? Nếu không tìm được, vậy năm... " Thư Dư nhỏ giọng, "Bên phía Ngũ hoàng tử giải thích thế nào?"
"Không cần giải thích, hắn tìm quan chủ, cũng chỉ vì muốn một kết quả thôi."
Kết quả? Kết quả gì chứ, chẳng phải là muốn biết mình có thể leo lên ngai vàng hay không sao?
Điều này thì nàng biết mà.
Ngũ hoàng tử chính là người thắng cuối cùng, không cần sư phụ tính toán, nàng rất rõ.
Mạnh Duẫn Tranh nói, "Chẳng lẽ quan chủ tính ra kết quả hắn không hài lòng, thì hắn sẽ vứt bỏ cái vị trí đó sao? Hắn sẽ không. Cho nên ta ngược lại cảm thấy, không tìm được quan chủ càng tốt, nếu lỡ tính toán ra kết quả không như ý muốn, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch và tâm tính của hắn."
Thư Dư cảm thấy có lý, thảo nào Mạnh Duẫn Tranh tìm Đông Thanh quan chủ, hình như cũng không có vẻ gì là khẩn trương lắm.
Nhưng nếu kết quả là tốt, vậy thì chẳng phải là cấp cho Ngũ hoàng tử một liều thuốc trợ tim sao.
Nàng đảo mắt, "Hay là chúng ta cứ nói là, sư phụ đã tính cho hắn rồi, kết cục là đại cát?"
Mạnh Duẫn Tranh, "..."
Con bò này, ngươi cũng có thể thổi sao?
Thư Dư che mặt lại, "Ta nói đùa thôi, hắc hắc, cái đó, ta phải đi nhà Vương Trường Đông một chuyến."
"Sao vậy?"
"Khi nghe tin tức về sư phụ, ta đi gấp quá, chưa hỏi thăm kỹ về tình hình của sư phụ, ta lại đi hỏi thăm thêm một chút."
"Ta đi cùng ngươi."
Nói là đi cùng nàng, nhưng khi đến cửa nhà Vương gia, Mạnh Duẫn Tranh liền dừng lại không vào, hắn dắt con la ở ngoài cửa đợi, Thư Dư một mình đi tới gõ cửa.
Đứng ở ngoài cửa, liền nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong.
Giờ này, chắc là thời điểm nhà nhà đoàn viên ăn cơm tất niên. Nếu không phải trong lòng nàng thật sự sốt ruột, thì cũng không muốn giờ này đến quấy rầy.
Hít sâu một hơi, Thư Dư vẫn gõ cửa.
Rất nhanh liền có người ra mở cửa, là một phụ nhân bốn năm mươi tuổi, thấy người ở ngoài cửa là một cô nương thì ngẩn người, "Cô nương tìm ai?"
"Ta tìm Vương Trường Đông, Vương đại ca." Thư Dư mỉm cười nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận