Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 15: Làm hắn khóc (length: 3696)

Tiểu mập mạp không dám tin mở to hai mắt nhìn, hắn còn chưa kịp hỏi, liền nghe được Thư Dư đối Tam Nha nói, "Chúng ta ăn trước kẹo, trong nhà còn có chút bánh, lát nữa ăn điểm tâm."
Tam Nha chớp chớp mắt, bị vị ngọt trong miệng làm cho có chút lâng lâng.
Thư Dư đem số kẹo còn lại trong tay đều nhét vào tay nàng.
Tiểu mập mạp đối diện nghe được điểm tâm, con mắt đột nhiên sáng lên, lại nhìn thấy kẹo trong tay Tam Nha, cả người không ổn, không nói hai lời liền xông tới giật, "Đưa cho ta, cái đứa ăn nhờ ở đậu như mày ăn cái gì kẹo, đưa hết cho tao."
Tam Nha giật mình kêu lên, Thư Dư nheo mắt lại, đợi đến khi hắn chạy đến bên cạnh, một phát tóm chặt cổ áo hắn, xoay người hắn một vòng, rồi đẩy trở về.
Thư Dư không dùng lực mạnh, tiểu mập mạp lao về phía trước loạng choạng hai bước, liền dừng lại.
Hắn có chút mơ hồ, giây tiếp theo cúi đầu thấy kẹo trong tay mình cũng rơi xuống đất, trong nháy mắt liền buồn bực, đột nhiên ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc ầm lên, "Kẹo của tao, kẹo của tao rớt rồi, con nhỏ xấu xí mày đền cho tao, ô ô ô, không thì tao đ·á·n·h c·h·ế·t mày, tao muốn ăn kẹo, tao muốn ăn điểm tâm."
Tam Nha có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Thư Dư, "Tỷ tỷ."
Thư Dư ngồi xổm xuống, sờ đầu cô bé, nói với nàng, "Không sao, ta có phải là cha mẹ của hắn đâu, không quản hắn. Nếu hắn có bản lĩnh thì cứ khóc mãi đi, khóc đến trời tối, khóc đến t·h·i·ê·n hoang địa lão."
Tiểu mập mạp dù đang khóc, nhưng cũng nghe rõ lời Thư Dư nói, lập tức p·h·ẫ·n h·ậ·n đứng dậy, phủi phủi bụi trên m·ô·n·g, giơ cái mặt bàn nhỏ lên chỉ bọn nàng, "Bọn mày chờ đó cho tao, tao sẽ về mách cha tao, đợi cha tao đi 'ngồi xổm hố' xong, sẽ giúp tao tính sổ với bọn mày."
Nói xong, liền chạy về phòng.
'Ngồi xổm hố'?
Thư Dư bị buồn n·ô·n r·u·n rẩy, lắc đầu dắt Tam Nha quay vào trong sân, tiện tay đóng cửa viện lại.
Sau đó cúi đầu xuống, liền thấy Tam Nha đột nhiên cười toe toét.
Thư Dư nhíu mày, "Sao thế? Nghĩ đến chuyện gì vui?"
Tam Nha sững sờ, vội lắc đầu, "Không, không có, kẹo rất ngọt." Nàng kỳ thật muốn nói, trước kia đều là nàng cùng ca ca bị anh Đại Bảo bắt nạt cho khóc, hôm nay là lần đầu tiên nàng làm anh Đại Bảo tức tới khóc.
Nhưng ý nghĩ này quá x·ấ·u, không thể để tỷ tỷ biết mình là đứa trẻ x·ấ·u.
Nàng, nàng chỉ muốn một chút thôi là được, sau này sẽ không nghĩ nữa.
Thư Dư buồn cười, "Thích ăn thì lần sau ta lại mua cho ngươi."
Tam Nha chớp mắt, à, còn có lần sau sao?
Cô bé không dám hỏi, sợ đây chỉ là lời tỷ tỷ h·ố·n·g hách nàng mà thôi, chỉ là nắm chặt tay Thư Dư hơn.
Thư Dư cười cười, mới ngẩng đầu lên.
Ai ngờ lại đối diện với Nguyễn thị đang đứng cách đó không xa, ánh mắt Nguyễn thị có chút nóng rực nhìn bọn nàng.
Không biết nghĩ đến cái gì, hốc mắt bà có chút đỏ lên, môi cũng r·u·n rẩy.
Thư Dư, "..." Nàng vừa rồi không có làm cái gì kỳ quái chứ? Chỉ là cố ý trêu một thằng bé nghịch thôi mà.
Nhưng Nguyễn thị rất nhanh đã lau mặt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Thư Dư, "Vào nhà trước đi."
Giọng bà cũng rất nhỏ, nhẹ đến mức như không nghe thấy.
Tam Nha đã chạy đến cạnh Nguyễn thị, ngẩng đầu tò mò nhìn bà, "Nương, nương sao thế?"
"Nương không sao." Nguyễn thị nói xong, lại không kìm được mà nhìn Thư Dư thêm vài lần.
Mấy người lại vào nhà chính, lão thái thái vội hỏi có chuyện gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận