Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 15: Làm hắn khóc (length: 3696)

Cậu bé mập mạp không dám tin trợn tròn mắt nhìn, hắn còn chưa kịp hỏi, liền nghe thấy Thư Dư nói với Tam Nha, "Chúng ta ăn trước kẹo, trong nhà còn có chút bánh, một lát nữa ăn điểm tâm."
Tam Nha chớp chớp mắt, bị vị ngọt trong miệng làm cho có chút lâng lâng.
Thư Dư đem số kẹo còn lại trong tay nhét hết vào tay nàng.
Cậu bé mập mạp đối diện nghe thấy điểm tâm thì mắt sáng lên, lại thấy kẹo trong tay Tam Nha, cả người khó chịu, không nói hai lời liền xông đến cướp, "Đưa cho ta, bồi thường tiền mua gì kẹo, đưa hết cho ta."
Tam Nha giật mình kêu lên, Thư Dư nheo mắt, đợi đến khi hắn chạy đến bên cạnh thì nắm chặt cổ áo hắn, xoay hắn một vòng rồi đẩy trở về.
Thư Dư ra tay không nặng, cậu bé mập mạp loạng choạng hai bước về phía trước, rồi dừng lại.
Hắn hơi ngơ ngác, lát sau cúi đầu thấy kẹo trong tay mình rơi xuống đất, nước mắt liền tuôn ra, đột nhiên ngồi phịch xuống đất khóc ré lên, "Kẹo của ta, kẹo của ta rơi rồi, đồ xấu xa ngươi bồi thường cho ta, hu hu hu, không thì ta đánh chết ngươi, ta muốn ăn kẹo, ta muốn ăn điểm tâm."
Tam Nha lo lắng ngẩng đầu nhìn Thư Dư, "Tỷ tỷ."
Thư Dư ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé, nói với nàng, "Không sao đâu, ta đâu phải cha mẹ hắn, không quản hắn. Có bản lĩnh thì hắn cứ khóc tiếp đi, khóc đến tối, khóc đến trời long đất lở đi."
Cậu bé mập mạp tuy đang khóc, nhưng cũng nghe rõ lời Thư Dư, lập tức tức giận đứng dậy, phủi bụi trên mông, giơ ngón tay mập về phía họ, "Các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ về nói với cha ta, chờ cha ta đi vệ sinh xong, sẽ tìm các ngươi tính sổ."
Nói xong, liền chạy về phòng mình.
Đi vệ sinh?
Thư Dư thấy buồn nôn rùng mình, lắc đầu dắt Tam Nha quay người vào trong sân, tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó cúi đầu xuống, liền thấy Tam Nha bỗng nhiên cười.
Thư Dư nhíu mày, "Sao thế? Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ à?"
Tam Nha sững người, vội lắc đầu, "Không, không có, kẹo rất ngọt." Nàng thật ra muốn nói, trước kia đều là nàng cùng ca ca bị anh Đại Bảo làm cho khóc, hôm nay là lần đầu tiên, nàng làm anh Đại Bảo khóc.
Nhưng ý nghĩ này quá xấu, không thể để tỷ tỷ biết nàng là đứa trẻ hư.
Nàng, nàng chỉ muốn vậy một chút thôi, sau đó sẽ không nghĩ nữa.
Thư Dư buồn cười không thôi, "Thích ăn thì lần sau ta lại mua cho ngươi."
Tam Nha chớp chớp mắt, a, còn có lần sau sao?
Cô bé không dám hỏi, sợ đây chỉ là lời tỷ tỷ dỗ dành nàng thôi, chỉ nắm tay Thư Dư chặt hơn.
Thư Dư mỉm cười, rồi mới ngẩng đầu lên.
Ai ngờ lại đối mặt với Nguyễn thị đang đứng cách đó không xa, ánh mắt Nguyễn thị mang theo tia nóng rực nhìn họ.
Không biết nghĩ đến điều gì, hốc mắt hơi đỏ lên, môi cũng run run.
Thư Dư, ". . ." Nàng vừa rồi, không làm gì kỳ quặc chứ? Chỉ cố ý chọc tức một chút đứa trẻ nghịch ngợm thôi mà.
Nhưng Nguyễn thị nhanh chóng lau mặt, gượng cười nói với Thư Dư, "Vào nhà trước đi."
Giọng nàng cũng nhỏ nhẹ, như không nghe thấy.
Tam Nha đã chạy đến bên cạnh Nguyễn thị, ngẩng đầu tò mò nhìn nàng, "Nương, nương sao vậy?"
"Nương không sao." Nguyễn thị nói xong, lại không nhịn được nhìn Thư Dư thêm vài lần.
Mọi người quay lại nhà chính, bà cụ vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận