Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 601: Viết thư nhà trở về (length: 3845)

Thư Dư lắc đầu, "Tạm thời sẽ không, chúng ta lẫn nhau xung đột cũng không mãnh liệt. Nàng còn có trượng phu, con cái, hiển nhiên cũng không muốn chết, nếu ra tay với chúng ta, hậu họa vô cùng."
Không nói Thư Dư đã có thân nhân, liền nói Hầu thị cùng lục cô nương, các nàng vận khí tốt, trên đường đi thì đụng được thích đại nhân cũng bị lưu đày đến tây nam.
Nếu Hầu thị xảy ra chuyện, Thư Dư không thể không quản, nếu dính đến vị thích đại nhân kia cùng phe trước, nhị phu nhân căn bản không gánh nổi.
Nàng quả quyết ra tay với nhị cô nương như vậy, cũng là vì hiện tại nhị cô nương không có bất kỳ chỗ dựa nào, thậm chí đến cả người quan tâm nàng cũng không có, nàng chết hay không chết, căn bản không ai để ý.
Bất quá...
Thư Dư dặn dò Hầu thị, "Các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, người như nhị phu nhân cẩn thận sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng khó đảm bảo người khác không ra tay. Thức ăn của các ngươi đều phải để cẩn thận, đừng qua tay người khác, nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, liền tới tìm ta. Dù sao, ngày tháng như vậy cũng sẽ không quá lâu."
Hầu thị gật đầu, hơi nắm chặt tay lục cô nương.
Không ngờ rời khỏi Thư gia quyền quý, còn phải đối mặt với loại chuyện như thế này.
Thư Dư nói xong liền rời đi, lúc ra cửa, đặc biệt liếc nhìn phía người nhà Thư gia.
Nhị phu nhân vẫn như thường ngày, cũng không có hành động gì đặc biệt.
Thư Dư như có điều suy nghĩ rời đi, về đến nhà, lão nhân liền đưa cho nàng một gói quần áo.
"Đây là đồ trước đây ngươi nhờ Mạnh công tử giúp ngươi trông nom, đến huyện Hắc Thường, hắn liền đưa cho chúng ta."
Thư Dư mở gói quần áo ra, bên trong là quần áo của nàng và ngân phiếu, còn có cả đồ trang điểm trước đây, và cả... hạt hướng dương.
Nhìn đống đồ này, Thư Dư không khỏi xao động trong lòng.
Nàng lấy gói hạt hướng dương ra, nói với lão nhân, "Nãi, trong sân nhà mình cho ta giữ lại một mảnh đất, ta thử trồng ít đồ."
"Được thôi." Lão nhân lại gần, nhìn hạt hướng dương trong tay nàng, "Đây là cái gì? Đồ ăn sao?"
"Không phải, là hoa." Thư Dư thần bí nói với bà, "Hoa này, kết ra hoa to như thế này, không những có thể để ngắm, mà hạt còn có thể rang ăn. Còn có thể ép dầu."
Mắt lão nhân đột nhiên sáng lên, "Ép dầu? Thế thì đúng là thứ tốt. Thế này nhé, trong sân nhà ta cũng không trồng thứ gì khác, cứ trồng loại này."
Thư Dư buồn cười nói, "Nãi, trồng hoa hướng dương tuy đơn giản, nhưng ta chưa từng trồng, cũng không biết có thành công không. Cho nên trước trồng thử vài cây xem thế nào, nếu tốt, có bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu, chắc sân nhà không đủ."
"Thế à." Lão nhân nghe vậy chỉ có thể bỏ đi ý định trồng toàn hoa hướng dương trong sân, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Nhưng mà nhắc đến đây, Thư Dư lại nhớ đến Đại Ngưu.
"Trước khi ta đi, ta cho Đại Ngưu ca một phần hạt giống, bảo hắn trồng thử, cũng không biết có thành công không." Thư Dư nói, chợt nghĩ ra điều gì, hỏi lão nhân, "Nãi, chúng ta đến tây nam cũng có một thời gian rồi, bà có gửi thư báo bình an về cho nhà không?"
Lão nhân, "..." Còn muốn báo bình an sao?
Đối diện với vẻ mặt thành thật hỏi của Thư Dư, lão nhân khó được nghẹn họng, nhỏ giọng nói, "Nhà mình bên kia đều không biết chữ..." Nghĩ đi nghĩ lại thấy không đúng, Đại Bảo đã bắt đầu đi học rồi.
Bà bắt đầu xắn tay áo, "Đi thôi, bây giờ viết thư gửi về, bảo bọn họ chúng ta đều bình an, đã ở ổn rồi, tránh cho họ lo lắng."
Lão nhân bắt đầu gọi Đại Hổ, "Đại Hổ, Đại Hổ đem bút mực giấy nghiên của con ra đây, chúng ta viết thư."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận