Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 725: Sát hại Mạnh mẫu hung thủ (length: 3818)

Đặc biệt hắn nhắc đến mẹ hắn qua đời lúc, ánh mắt có chút khác lạ. Bà cụ liền cảm thấy, đây sợ là chỗ đau trong lòng hắn, cũng không nỡ hỏi đến.
Bà cụ dứt khoát nói, "Kia, các ngươi vừa về, nhìn cũng mệt mỏi, ta đi nấu cơm đây, có lời gì lát nữa lại nói. A Dư, ngươi bồi Mạnh công tử trò chuyện."
Sau đó liền đi ra ngoài, thuận tiện kéo cả Triệu Tích đi theo.
Triệu Tích, "..." Hắn cũng vừa về, hắn cũng khá mệt, hắn không có tư cách ngồi xuống uống chén trà sao?
Nội tâm bi phẫn, nhưng hắn vẫn là lưu loát đỡ tay bà cụ đi nhanh, vừa đi vừa nói, "Bà, bà đi chậm thôi, cần làm gì bà cứ nói với con, con giúp bà. Có cần gánh nước chặt củi không?"
"Không cần, con vừa về, những việc nặng nhọc này không cần làm, ngồi sau bếp lò giúp bà nhóm lửa là được."
"Bà, bà hiểu lầm con rồi, mặc dù đi đường về khá mệt. Nhưng thân thể cường tráng, làm việc nặng căn bản không vấn đề. Bà đừng nhìn A Duẫn võ công cao cường nhìn có vẻ khỏe mạnh, thật ra con cũng rất ưu tú. Bà xem này, con y thuật cao minh, cũng là văn võ song toàn, nói chuyện còn chu đáo."
Cho nên bà xem xem con đi, đừng vì con từng đóng vai ngốc tử, bà liền cho rằng con là ngốc tử thật, không để ý đến một thân bản lĩnh của con, con không kém A Duẫn chút nào.
"Tổ tôn" hai người vừa nói chuyện vừa xách cá Thư Dư thu thập xong về bếp, tiếng nói chuyện dần xa.
Thư Dư lúc này mới tiến lên nói, "Ngươi có mệt không, có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát không? Mặt khác chuyện gì cũng không gấp, sau này nói cũng được."
Bà cụ có thể thấy hắn nhắc đến mẹ lúc cảm xúc thay đổi, Thư Dư sao lại không nhìn ra.
Hơn nữa hắn mới rồi tuy chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng tin tức hàm chứa bên trong lại không thiếu.
Mẹ mất, còn có cha dượng.
Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu, hắn thở dài một hơi, "Không cần, ta vốn cũng định nói cho ngươi."
Ánh mắt hắn kiên định, Thư Dư mím môi, kéo hắn vào phòng.
Đóng cửa phòng lại, nàng ngồi ở bàn tròn đối diện, rót cho hắn một chén nước, "Được, ngươi nói, ta nghe."
Mạnh Duẫn Tranh liền cười, nhưng nụ cười này, lại giống hệt như lần đầu Thư Dư gặp hắn - rất rạng rỡ rất ôn hòa, nhưng rất giả tạo.
Từ khi Thư Dư vạch trần nụ cười không chân thành của hắn, Mạnh Duẫn Tranh trước mặt nàng gần như không cười như vậy nữa.
Lần này, hắn dường như theo thói quen lại đeo lên chiếc mặt nạ cười giả tạo này.
Thư Dư lần này không nói gì, chỉ đẩy chén trà về phía hắn.
Mạnh Duẫn Tranh uống một ngụm, vẫn giữ nụ cười kia, giọng nói lại trầm xuống, "Thân thế ta có chút phức tạp, sợ ngươi nghe xong, có thể sẽ sợ."
Thư Dư nghĩ, ngươi phức tạp còn có thể phức tạp hơn ta? Ta mà nói ta xuyên thư tới, ở hiện đại sống hơn nửa đời người, người bị dọa sợ kia là ngươi mới đúng.
"Sẽ không, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, cho dù ngươi nói ngươi là hoàng tử, ta cũng sẽ không sợ."
Mạnh Duẫn Tranh, "..." Cũng không đến mức khoa trương vậy.
Lời Thư Dư làm hắn không nhịn được bật cười, ở chung với nàng, luôn bất tri bất giác bình tĩnh lại.
Hắn thở dài, nói, "Hoàng tử thì không đến nỗi, nếu thân phận thật sự nhạy cảm vậy, ta sao còn có thể hợp tác với hoàng tử khác?"
Hắn lắc đầu, nhìn về phía cửa sổ, lại uống một ngụm nước, mới mở miệng, "Mẹ ta, mất năm ta mười tuổi. Nàng bị người hại chết, hung thủ là cha ruột của ta."
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận