Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 632: Nhị cô nương không (length: 3751)

Thư Dư quay đầu liếc nhìn hắn, lập tức buông đồ vật trong tay xuống, cười nói, "Tự nhiên là có thể khiến ta rời khỏi tây nam."
Triệu Tích mắt sáng lên, "Có thể để ngươi rời khỏi nơi lưu vong này không phải vật đơn giản, chắc hẳn tác dụng và hiệu quả không nhỏ."
"Yên tâm, món đồ này làm ra, chắc chắn là thứ lợi dân ích nước." Thư Dư phủi tay đứng dậy, "Đến lúc đó, đủ để xóa bỏ 'tội ác' của ta."
Lại nói, nàng vốn dĩ cũng chẳng có tội gì, thậm chí còn không phải người Thư gia.
Triệu Tích lập tức trở nên mong chờ, ai ngờ Thư Dư vừa quay người liền đưa tay về phía hắn, "Tên nỏ của ta mang tới chưa?"
"Chưa có." Triệu Tích lắc đầu, "Vẫn chưa làm xong, chờ đến ngày mai, A Duẫn sẽ tự mình đưa cho ngươi."
Dù sao trong ba ngày này chuẩn bị xong là được.
Triệu Tích hỏi nàng, "Ngươi thật sự chuẩn bị vào núi đánh cọp sao?"
Thư Dư gật đầu, "Ta muốn được nghỉ ngơi. Hơn nữa hôm nay ta cùng Mã Lộc bọn họ cùng nhau lên núi, bọn họ quả thật có chút bản lĩnh. Nếu phối hợp tốt, kế hoạch hoàn thiện, cũng không phải là không thể."
"Rất nguy hiểm."
Thư Dư buồn cười, "Vào núi đi săn thì làm gì có chỗ nào không nguy hiểm, chính ngươi cũng thường xuyên leo núi trèo đèo hái thuốc còn gì?"
Nói thì nói như vậy, chẳng phải do cuộc sống ép buộc hay sao?
Triệu Tích thở dài lắc đầu, quay người về phòng.
Đến chạng vạng, Thư Dư ăn cơm xong đang đi dạo, chợt thấy Hầu di nương dẫn theo Lục cô nương vẻ mặt lo lắng chạy đến.
Thư Dư ngẩng đầu nhìn trời một chút, giờ này bọn họ chắc là mới về tới chứ? Không cần nấu cơm sao?
Cũng may, nhà còn có mấy cái bánh bao để ở kia đang nóng.
Thư Dư lấy ra đưa cho các nàng, Hầu di nương có chút xấu hổ, nàng cũng không muốn giờ này mới đến, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, không còn cách nào khác.
Bởi vì...
"Nhị cô nương mất rồi."
Hầu di nương khẽ nói một câu, "Cũng không biết là khi nào mất, chúng ta vừa làm xong việc về đến nhà, đã nghe Tiết di nương hét to một tiếng, nói người đã tắt thở rồi. Sau đó người Thư gia đều xông vào nhà kho củi, thấy nhị cô nương người đã cứng đờ."
Động tác uống nước của Thư Dư khựng lại một chút, sau đó lại yên lặng đưa lên, sát gần môi.
Một lúc sau, gật gật đầu, "Ta đoán chừng, cũng chỉ trong hai ngày này."
Nhị phu nhân có thể nhẫn nhịn nàng đến giờ, đã là giới hạn.
"Vậy hậu sự của nàng, tính sao?"
"Phạm nhân ở Chính Đạo thôn nếu chết, đều do quan phủ thống nhất xử lý." Cho nên đại phu nhân Thư gia đã đến thôn bên kia tìm sai nha tới rồi, lúc này, người của sai nha cũng sắp đến rồi.
Thư Dư đứng lên, "Đi thôi, chúng ta cũng qua xem sao."
"Ừm."
Thư Dư nói với lão thái thái một tiếng, liền cùng Hầu thị và Lục cô nương đi trước đến nhà Thư gia.
Quả nhiên, sai nha đã tới, còn mang theo hai bà tử khiêng cáng cứu thương.
Người chết ở Chính Đạo thôn quá đỗi bình thường, gần đây cũng không có ai ra xem, khi Thư Dư đến, trong sân chỉ có người Thư gia.
Thi thể Nhị cô nương được mang ra từ kho củi, sai nha dẫn người trực tiếp khiêng đi, cũng không biết là sẽ ném ra bãi tha ma hay hỏa táng.
Thư Dư tiện thể nhìn thoáng qua Nhị phu nhân, đối phương lộ ra vẻ mặt hả hê, như được giải thoát.
Thư Dư thu hồi ánh mắt, trong tích tắc sau, nhìn thấy Tiết di nương đang nằm trong kho củi.
Nàng, "..."
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Tiết di nương lại mặt sưng mày sỉm ngủ trong kho củi?
Thư Dư kéo Hầu thị một chút, chỉ vào bên trong, "Sao lại thế này?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận