Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 325: Bỏ lỡ (length: 3772)

Cứ việc Thư Dư nói rằng trước kia nàng sống rất tốt ở chỗ cha mẹ nuôi, nhưng người nhà họ Lộ cảm thấy, việc nàng không muốn nhớ lại như vậy khẳng định là do đã sống không như ý. Bọn họ không muốn chạm đến chuyện đau lòng của nàng, cho nên nếu nàng không muốn nói, thì thôi không nói nữa.
Bọn họ chỉ cần biết Thư Dư sống tốt, thế là đủ rồi.
Triệu Tích thấy nàng nói quả quyết như vậy, liền không hỏi nhiều nữa, dù sao nàng cũng sẽ là người của Lộ gia.
Hai người nhanh chóng đến nhà họ Lộ, bên trong gian phòng, tiếng khóc không nén được của Tiểu Chân càng lúc càng rõ, ngay cả Tam Nha cũng không nhịn được khóc thút thít theo nàng.
Thư Dư vội vàng dẫn Triệu đại phu tiến lên, “Nãi, nương, con đưa đại phu đến rồi, hai người ra ngoài trước đã. Đại phu cần nơi yên tĩnh, chúng ta đừng ở trong phòng làm phiền hắn.” Vốn đang vô cùng lo lắng, lão thái thái và Nguyễn thị cùng lúc quay đầu lại, khi nhìn thấy Triệu đại phu đội chiếc duy mũ màu đen, cả hai nhất thời đều sững sờ.
Vẫn là Thư Dư vào nhà, đưa Tiểu Chân và Tam Nha ra ngoài trước, hai người kia mới vội vàng cùng ra khỏi đông sương phòng.
Thư Dư lập tức nói với Triệu Tích, “Phiền đại phu rồi.” Triệu Tích gật gật đầu, cầm hòm thuốc đi vào.
Hắn quay lưng về phía cửa, vén tấm rèm trên chiếc duy mũ lên, để không cản trở tầm nhìn.
Người nhà họ Lộ cũng không thấy rõ hắn làm gì, chỉ biết là một lát sau, Toàn Toàn vốn đang khó chịu động đậy lung tung, đột nhiên im lặng trở lại.
Chẳng bao lâu sau, tiếng khóc cũng ngừng hẳn.
Lão thái thái và Nguyễn thị thấy vậy, như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Thư Dư cũng yên tâm, nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện Đại Nha và Lộ Nhị Bách đều không có ở đây.
Nàng tranh thủ hỏi, “Cha và đại tỷ đâu?” “Bọn họ đi tìm ngươi rồi.” Đại Hổ ngẩng đầu lên, lí nhí nói.
Sau khi Thư Dư ra ngoài, Đại Nha vốn không yên tâm, nên đã lập tức đuổi theo.
Nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, Thư Dư là một cô nương gia đã chạy ra ngoài, giờ lại thêm một cô nương gia nữa đơn độc đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Lộ Nhị Bách chân cẳng tuy không tiện, nhưng dẫu sao cũng là nam tử, nên đã đi cùng nàng.
Ai ngờ khi hai người đến đầu ngõ Lưu Danh, lại không thấy Thư Dư đâu. Bọn họ cho rằng Thư Dư đã đi y quán khác, liền quay lại tìm, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Hai người hoảng hốt, thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ đã thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
Lộ Nhị Bách dẫu sao cũng lớn tuổi hơn một chút, trải sự đời cũng nhiều hơn, hắn vỗ vai Đại Nha trấn an, nói, “Có lẽ là chúng ta đã bỏ lỡ nhau, lúc chúng ta tìm ở y quán thứ nhất, A Dư đã đưa đại phu ở y quán thứ hai về rồi. Chúng ta về xem thử trước đã.” Đại Nha ngẫm lại cũng thấy đúng, liền đỡ Lộ Nhị Bách quay về.
Bọn họ cứ đi đi về về giày vò một hồi như vậy, thêm nữa trời lại tối, Lộ Nhị Bách đi lại chậm chạp, nên đến lúc bọn họ về tới nhà, Triệu Tích - người có tốc độ cực nhanh và y thuật cực giỏi, đã khám xong bệnh cho Toàn Toàn.
Hắn vừa dặn dò những điều cần chú ý khi chăm sóc đứa bé, vừa đi ra ngoài, do không để ý nên đã đâm sầm vào Đại Nha và Lộ Nhị Bách.
Triệu Tích trên đầu đội duy mũ, tầm nhìn về cơ bản đều bị che khuất, nhưng dù sao hắn vẫn thấy được bóng dáng Đại Nha, thấy sắp đụng phải, theo phản xạ liền nghiêng người tránh sang bên cạnh.
Ai ngờ bên cạnh Đại Nha lại là Lộ Nhị Bách, Lộ Nhị Bách mặc quần áo sẫm màu, chân cẳng lại không tiện.
Triệu Tích vừa tránh về phía này, hắn căn bản không thể tránh kịp.
Đại Nha kinh hô một tiếng, “Cha.” Nàng vội giữ chặt Lộ Nhị Bách, nhưng bản thân lại bị trượt chân, ngã dúi về phía trước.
Triệu Tích giật nảy mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng.
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận