Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 156: Huyện nha bị vây quanh (length: 3908)

Làm người khác yêu mến Thư Dư lại đến thú y quán, hai ngày trước chú mèo con vẫn còn ở trong quán.
Tiểu nhị thú y quán thấy nàng, thở phào nhẹ nhõm, "Cô nương, cô có thể tính đến rồi, cô mà không đến nữa, chúng tôi đều nghĩ cô không cần con mèo này."
Thư Dư vào cửa nhìn quanh, "Tôi sao lại không cần chứ, không phải bận mấy hôm nay việc hơi nhiều, trì hoãn thôi. Mèo của tôi đâu?"
"Ở đây." Tiểu nhị dẫn nàng đến hậu viện, đứng trước một cái lồng, mở ra rồi bế mèo ra, "Theo phân phó của cô nương, chưởng quỹ chúng tôi đã cho con mèo này kiểm tra kỹ. Có lẽ trước kia khi còn là mèo hoang nó bị bắt nạt, tuổi nó còn nhỏ, cũng thật là chịu khổ, trên người không ít vết thương, hiện giờ thì trị gần xong rồi, chỉ là vẫn cần tĩnh dưỡng thêm. Cả mấy con bọ trên người cũng đã được tẩy sạch sẽ rồi, tắm rửa xong trông cũng sạch lắm."
Thư Dư đón lấy mèo con, chú mèo con này hình như còn nhận ra nàng, kêu meo meo với nàng.
Tiếng kêu nhỏ xíu, bộ lông trắng mềm mại sạch sẽ, thập phần đáng yêu.
"Con mèo này bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng sáu tháng."
Thư Dư, "Nhỏ vậy sao?" Nàng hơi nhíu mày, vậy lần trước cho nó uống thuốc mê, không có vấn đề gì chứ.
Nàng lại hỏi tiểu nhị, xác nhận mèo ngoài vài vết thương cũ ra thì không còn vấn đề gì khác mới yên tâm.
Thư Dư trước đó có gửi ít tiền ở thú y quán này, cho nên mấy hôm nay mèo con được ăn uống đầy đủ, nhìn qua còn tốt hơn nhiều so với lần đầu nàng thấy.
Nàng kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì, mới nói với tiểu nhị, "Cảm ơn, vậy tôi mang nó về trước."
"Được, có vấn đề gì, cô nương cứ mang đến đây kiểm tra."
Tiểu nhị chuẩn bị cho nàng một cái giỏ nhỏ, lót bên trong một lớp vải vụn rồi đặt mèo trắng vào.
Thư Dư xách giỏ nhỏ trở về Ninh Thủy nhai.
Ai ngờ khi đi qua cửa huyện nha môn, lại thấy bên ngoài đứng đầy người, đang xôn xao bàn tán.
Thư Dư vì chuyện thân phận trước kia, luôn cố gắng tránh tiếp xúc với huyện nha, khi đi ngang qua cửa huyện nha, bao giờ cũng vội vã đi qua.
Trước đây cũng không náo nhiệt như vậy, hôm nay không chỉ người vây xem rất đông, trên bậc thang huyện nha còn đứng đầy quan binh, tay cầm đao, mặt mũi nghiêm nghị.
Thư Dư hỏi người bên cạnh, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Người kia liền nói nhỏ, "Nghe nói huyện lệnh chúng ta phạm tội, một canh giờ trước, đột nhiên có một đội quan binh đến, bao vây toàn bộ huyện nha, bắt cả huyện lệnh đại nhân. Viên quan binh dẫn đầu bây giờ vẫn còn ở bên trong, cũng không biết tình hình thế nào."
Thư Dư kinh ngạc, huyện lệnh Giang Viễn huyện hiện giờ đã bị bắt rồi sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chẳng bao lâu nữa, Thư gia sẽ gặp chuyện, trước đó, dù sao cũng phải bắt hết đám thuộc hạ, mới có thể khai ra hắn, rồi chồng chất tội ác, trừng phạt Thư gia.
Xem ra, việc người Thư gia bị lật đổ cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Nàng phải nhanh chóng hành động thôi.
Thư Dư đang định đi, bỗng nghe một người khác trong đám đông nói, "Tôi vừa nghe loáng thoáng, hình như có ai đó trong huyện nha chạy thoát, bây giờ cửa thành đều đóng hết, không được vào cũng không được ra."
"Cái gì? Vậy chẳng phải hôm nay tôi không về nhà được? Không được, tôi phải đi xem sao."
Thư Dư cũng nhíu mày, không ra khỏi thành được, vậy chẳng phải hôm nay nàng cũng không về Thượng Thạch thôn được?
May mà, mấy hôm trước nàng đã nói với người nhà, nếu hôm đó nhiều việc, nàng sẽ nghỉ lại cửa hàng trong huyện thành, bảo họ đừng lo lắng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận