Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 153: Vô tội Mạnh Duẫn Tranh (length: 3846)

Mạnh Duẫn Tranh trực tiếp cầm lấy cái bàn bên trên sớm đã chuẩn bị xong bút mực giấy nghiên, bắt đầu viết chữ.
"Ta cũng là vì ta chính mình."
Thư Dư xem dòng chữ kia, cười cười. Nếu thật chỉ là vì hắn, Mạnh Duẫn Tranh hoàn toàn có thể ngay lập tức thu thập hai người này, nhưng nếu vậy, Lộ gia bọn họ mà đòi ly hôn, người khác sẽ chỉ cho là Lộ gia bọn họ ghét bỏ Trương Thụ, thanh danh của Đại Nha mới là hoàn toàn hỏng.
Cho nên, Mạnh Duẫn Tranh hao phí nhiều thời gian tinh lực, đều là giúp nàng.
Đương nhiên, nàng nợ hắn cũng không chỉ một chuyện này, một gói bánh ngọt chắc chắn không đủ. Chỉ là hiện tại Mạnh Duẫn Tranh không cần nàng giúp gì, cũng chỉ có thể trước... tiếp tục nợ.
Thư Dư không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại nhích tới trước mặt hắn, thấp giọng vẻ thần bí, "Hôm nay ta đến đây, thật ra còn có một chuyện muốn hỏi ngươi. Chuyện Trương Thụ và Chu Kiến bị cắt lưỡi, móc mắt có phải do ngươi làm không?"
Mạnh Duẫn Tranh ngẩn người, vẻ mặt vô tội, viết lên giấy: "Bọn họ bị cắt lưỡi móc mù mắt sao?"
Thư Dư, "..." Ngươi coi ta không thấy được ngươi đang giả vờ à?
Mạnh Duẫn Tranh, "Chuyện này ta thật không biết, chắc chắn không phải ta làm."
Thư Dư thở dài một hơi, "Được thôi, ngươi nói không phải ngươi làm thì không phải ngươi làm, ta tin ngươi." Tin quái.
Bị cắt lưỡi là vì Trương Thụ và Chu Kiến sau lưng nói những lời quá bẩn thỉu, còn mắng hắn là người câm.
Bị móc mù hai mắt là do Trương Thụ dùng ánh mắt thô tục trần trụi nhìn hắn mấy ngày.
Nhưng điều Mạnh Duẫn Tranh cảm thấy lạ là, vì sao Thư Dư lại lập tức cho rằng người ra tay là hắn.
Chẳng lẽ ngày thường hình tượng quân tử phong độ ôn tồn của hắn vẫn chưa đủ khắc sâu? Còn nữa, nàng biết hắn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, lại không hề sợ hãi sao?
Thư Dư đương nhiên không sợ, nàng thậm chí...
"Cũng may là ngươi ra tay trước, không thì qua hai ngày nữa ta cũng chuẩn bị động tay."
Mạnh Duẫn Tranh, "..." Vừa rồi nàng còn nói tin hắn mà? Còn nữa, nàng quả nhiên không hề sợ.
Hắn thở dài, không nói cho nàng biết, thực ra hai người kia không chỉ thành người câm mù lòa, mà còn là phế nhân theo một nghĩa khác.
Trước đó hắn đưa ra bình xuân dược kia, dược tính mãnh liệt, lại còn để lại di chứng cả đời.
Như vậy không phải tốt sao? Để tránh hai người tiếp tục làm hại người khác.
Mạnh Duẫn Tranh viết, "Hai người kia hẳn cũng không làm ra chuyện gì được, ngươi không cần lại nhúng tay." Viết xong câu này, lại đổi chủ đề, "Cửa hàng của ngươi khi nào khai trương?"
"Ngày mai cửa hàng sẽ sắp xếp xong xuôi, hôm sau dọn dẹp lại một chút, rồi chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa là có thể mở." Chậm hơn nữa thì nàng không còn thời gian.
Nói rồi, Thư Dư cười tủm tỉm nhìn Mạnh Duẫn Tranh, "Nói đến khai trương, thật ra hôm nay ta đến đây, cũng có một việc muốn nhờ ngươi giúp."
Nàng bây giờ là nợ nhiều không lo, dù sao đã nợ hắn hai lần, vậy cũng không phiền người khác, nợ nhiều thêm vài lần cũng thành quen.
Mạnh Duẫn Tranh ngước mắt lên, "Chuyện gì?"
Thư Dư chỉ vào chữ hắn viết trên giấy, "Ngươi xem chữ của ngươi viết đẹp như vậy, hay là giúp ta viết vài tờ truyền đơn quảng cáo nhé?"
Truyền đơn quảng cáo?
Trên mặt Mạnh Duẫn Tranh thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Thư Dư giải thích cho hắn, "Chính là tờ quảng cáo tuyên truyền cửa hàng đó, ví dụ như: Ngươi muốn xinh đẹp hơn không? Ngươi muốn thay đổi diện mạo không? Ngươi muốn lộng lẫy nổi bật không? Đến số 78 đường Ninh Thủy, đảm bảo ngươi không uổng công đến. Ừ, đại khái như vậy."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận