Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1422: Xuất phát từ tâm can lời nói (length: 3821)

Mạnh Duẫn Tranh tính toán đến huyện thành sẽ tự mình lên núi thăm mẹ xong rồi mới về Giang Viễn, trước đó sẽ mua sắm đầy đủ đồ đạc, đỡ phải lưu lại Thừa Cốc huyện.
Mạnh tiểu thúc thấy phải, bảo Thư Dư đi cùng.
Đúng lúc này, Đào thị vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, "Đương gia, chàng liệt kê cho chúng nó một cái danh sách đi. Chẳng phải chúng nó còn trẻ, muốn mua những thứ đó cũng không biết. Những việc này chàng hiểu, viết xuống cho chúng nó, kẻ nào mua thiếu."
"Cũng được, Duẫn Tranh à, chúng ta đến thư phòng, tiểu thúc viết cho con."
"Vâng." Mạnh Duẫn Tranh dẫn Mạnh tiểu thúc đến thư phòng.
Họ vừa đi, Đào thị quay sang dặn Mạnh Hàm, "Con pha cho cha con với đường huynh con ấm trà đi."
Thư Dư, "Để tôi đi cho."
"Để nó đi." Đào thị cười kéo Thư Dư lại, "A Hàm cũng lớn rồi, mà chẳng có chút nhãn lực nào, nên để nó rèn luyện, kẻo thật tưởng mình là tiểu thư."
Thư Dư nhíu mày, nàng bây giờ khá tò mò không biết Đào thị định làm gì.
Vì thế nàng không nói gì nữa, Mạnh Hàm hơi lo lắng liếc nhìn nàng, dựa vào sự hiểu biết của nàng về Đào thị, nàng luôn cảm thấy mẹ nàng định giở trò gì đó.
Nhưng Đào thị đẩy nàng ra khỏi nhà chính, lại là việc đứng đắn như pha trà, nàng cũng không tiện từ chối, liền đi nhà bếp.
Thế là, Mạnh tiểu thúc cùng Mạnh Duẫn Tranh đi thư phòng, Ứng Tây và Hạ Duyên cho ngựa ăn và chuẩn bị xe ngựa, Mạnh Hàm vào bếp pha trà, cả nhà chính chỉ còn lại ba người họ.
Đào thị buông tay Thư Dư ra, bà cùng Đào Cầm vốn đang tươi cười bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, như đổi vai diễn, trông rất kịch.
Thư Dư nhìn hai người, "Tiểu thẩm có lời muốn nói với tôi sao?"
"Phải." Đào thị gật đầu, rồi ra vẻ thấm thía, "Thư Dư à, ta biết hôm qua ta nói vài lời làm con không vui, về khách điếm đương gia đã mắng ta, bảo ta phải hòa thuận với con, dù sao con cũng là vợ tương lai của Duẫn Tranh, sau này là người Mạnh gia."
"Ta cũng đã nghĩ kĩ, nếu là người một nhà, thì với tư cách là trưởng bối, có vài lời xuất phát từ đáy lòng, ta không thể không nói."
Thư Dư nhìn bà ta giả vờ giả vịt, gật đầu, "Thẩm muốn nói gì thì cứ nói."
Đào thị thở dài, "Con cũng thấy đấy, Duẫn Tranh nó học giỏi lắm, lần đầu đi thi đã đỗ tiểu tam nguyên. Với thành tích của nó, sớm muộn gì cũng vào triều làm quan, đúng không?"
Không đúng, A Duẫn tương lai không định làm quan.
Nhưng Thư Dư không nói, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta.
Đào thị nói tiếp, "Thẩm đây, người từng trải, thấy nhiều việc. Với tương lai và hình dạng của Duẫn Tranh, nó tuyệt đối không phải vật trong ao, phong hầu bái tướng đều là có khả năng. Thế nhưng con xem, các quan triều đình xưa nay, người nào mà chẳng tam thê tứ thiếp?"
"Đừng nói quan triều đình, hễ có chút công danh, bên cạnh thiếu gì hồng nhan tri kỷ, đàn bà cứ thế lao vào người hắn."
"Hiện tại con với Duẫn Tranh đã định thân, nhưng định thân cũng chẳng có tác dụng gì. Đợi nó làm quan, cấp trên cũng sẽ ban thưởng nữ nhân cho nó. Duẫn Tranh muốn không nhận cũng không được, sau này chuyện này nhiều lắm, con sớm muộn cũng phải đối mặt phải không?"
Thư Dư cười, "Ra tiểu thẩm muốn nói chuyện này với tôi? Vậy đây là lý do tiểu thẩm ra sức tác hợp Đào Cầm với A Duẫn sao?"
Nàng nói rồi, liếc nhìn Đào Cầm.
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận