Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 291: Tìm Đinh gia giáo huấn Thư Dư (length: 3828)

Ba vị công tử ca đều không để ý đến việc tắm rửa, mau chóng mặc quần áo khô ráo vào rồi lập tức quay về rừng hoa đào.
Bọn họ đều cảm thấy có lẽ lúc rơi xuống nước đã đánh rơi ngọc bài, có khả năng rớt xuống đáy nước.
Cho nên, bọn họ sai mấy người hầu một lần nữa xuống nước tìm kiếm, nhưng thời gian đã quá muộn, đáy nước mờ mịt, làm sao có thể tìm thấy.
Bọn họ tìm hồi lâu cũng không có tung tích, vấn đề là chuyện này bọn họ cũng không dám để người khác biết, ngay cả Tề lão gia ở rừng hoa đào nghe tin chạy tới hỏi bọn họ có chuyện gì, bọn họ cũng chỉ nói là bị mất đồ, chứ không nói vật đó là ngọc bài, đồng thời cự tuyệt sự giúp đỡ của Tề lão gia.
Bọn họ tìm không thấy, chỉ có thể thất bại mà rút lui, cả đêm cũng không ngủ ngon, đều nhớ lại ngọc bài rốt cuộc đã rơi ở đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ liền nghi ngờ Thư Dư.
Ngọc bài kia, giờ không rớt xuống nước thì chính là bị bọn họ trộm mất.
Bọn họ thậm chí cảm thấy khả năng sau lớn hơn.
Cho nên hôm nay, sau khi tỉnh dậy ba người lại đi một vòng rừng hoa đào, xác định không còn hy vọng, liền sai người hầu tiếp tục xuống nước tìm, còn ba người họ thì đến nhà họ Đinh.
Một mặt muốn nhờ nhà họ Đinh giúp điều tra nơi ở của Thư Dư, một mặt cũng muốn để Đinh đại thiếu gia giúp thu thập bọn họ.
Bọn họ thực sự quá không cam tâm, nếu không phải tại Thư Dư mấy người, bọn họ sẽ không bị mất mặt mất tiền, càng không đánh rơi ngọc bài.
Giờ phút này, đứng ở cửa nhà họ Đinh, ba vị công tử ca vẫn còn rất phẫn hận.
May mà họ còn biết kiềm chế, điều chỉnh lại biểu cảm một chút rồi tiến lên gõ cửa.
Bọn họ đều là phú hộ từ huyện thành bên cạnh tới, mang theo quà đến bái phỏng, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Người gác cổng chạy vào bẩm báo, không lâu sau, ba người liền được mời vào trong.
Thư Dư lúc này đã bị Đinh Nguyệt Hoa kéo vào trong viện của mình, chưa đợi Thư Dư mở miệng, nàng đã không đợi được nói, "Thư Dư mau đến đây, ta vừa có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì vậy?"
"Giang Lễ, chính là cái lần trước ta kể cho ngươi, tên ngấp nghé ngươi, Giang tam thiếu kia xảy ra chuyện rồi. Chuyện này, ngươi nghe qua chưa?"
Đừng nói là nghe hay chưa, chuyện này chính Thư Dư tự làm, nàng trong lòng đương nhiên biết rõ.
Nhưng nàng vẫn gật đầu, không chắc chắn hỏi, "Ngươi nói, Giang tam thiếu bị người đánh vỡ đầu chuyện?"
"Đúng đúng đúng." Đinh Nguyệt Hoa lại cao hứng, nhà họ Giang gặp xui xẻo, nàng liền toàn thân thoải mái.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn lấy mấy tin đồn bát quái của nhà họ Giang làm đồ nhắm, tâm tình vui vẻ không kể xiết.
Thư Dư, "Nghe nói, từ khi ngươi kể cho ta ý đồ của Giang tam thiếu vào hôm đó, ta vẫn luôn để ý nhà họ Giang. Chỉ nghĩ, nếu đối phương thật tìm đến cửa, ta không còn cách nào chỉ có thể chạy đến nha môn cầu cứu. Kết quả chờ tới chờ lui, lại chờ được tin Giang Lễ bị người đánh. Thành thật mà nói, tuy không tốt, nhưng trong lòng ta thực sự vui mừng."
"Tốt tốt, có gì mà không tốt? Hắn là làm ác quá nhiều, bị người tìm đến đó là đáng."
Thư Dư lo lắng, "Ta chỉ sợ hắn lành bệnh rồi, lại nhớ đến chuyện này."
"Không đâu, ta nói cho ngươi biết, nhà họ Giang bây giờ đang rất náo nhiệt, hắn không có tâm trí đi tìm ngươi gây phiền phức." Tin tức nhà họ Giang đang phân liệt nội bộ người bình thường không biết, nhưng Đinh Nguyệt Hoa lại rõ như lòng bàn tay, cái ngày lành của Giang Lễ sắp đến đầu rồi, nàng liền lập tức cho Thư Dư uống viên thuốc an thần.
Thư Dư thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta yên tâm rồi."
Đinh Nguyệt Hoa kéo nàng uống hai ngụm trà, lúc này mới hỏi, "Đúng rồi, hôm nay ngươi tới tìm ta, có phải có chuyện gì không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận