Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 884: Lão nhị còn nhận biết kinh thành đại quan (length: 3961)

Một đường gặp gỡ kha khá thôn dân, mọi người đều giơ tay chào hỏi họ, nhưng có lẽ vì lời Phạm Trung nói trước đó có tác dụng, ngược lại không ai dám tiến lên bắt chuyện.
Như vậy, nhà họ Lộ cũng thoải mái hơn nhiều.
Lý thị và mọi người đã chuẩn bị xong đồ ăn, Viên Sơn Xuyên còn sang nhà bên cạnh mượn hai cái bàn lớn đặt trong sân, khiến sân nhà chật kín.
Lần này nhà họ Lộ hiếm khi đông đủ, trừ Thúy Hoa đã xuất giá ở riêng, hầu như ai cũng có mặt.
Phạm Trung còn bảo con trai ở nhà mang sang không ít rau quả tươi, đồ ăn trên bàn khá là phong phú, hệt như ăn tết.
Trên bàn ăn, Lộ Đại Tùng và mọi người rất tò mò về chuyện nhị phòng ở tây nam, Lộ Nhị Bách chọn những chuyện có thể kể, nghe đến mọi người kinh hô liên tục.
Lão thái thái cười họ thiếu kiến thức, "Chuyện này tính là gì, lão nhị ở tây nam quen biết một vị công tượng, trở thành bạn tốt với người ta, các ngươi đoán xem đó là ai?"
Nàng không nói tới Thích Thiền, về sau có thể liên hệ hay không cũng chưa biết, nên không nhắc đến.
"Ai vậy? Nãi, sao bà còn úp úp mở mở, nói nhanh cho chúng con nghe đi."
Lão thái thái có vẻ đắc ý, "Người đó đó, trước kia là Công bộ lang trung, có biết Công bộ lang trung là quan phẩm mấy không? Quan ngũ phẩm, còn to hơn cả huyện lệnh của chúng ta. Nhưng người ta là kinh quan, mà leo lên được ngũ phẩm đã là rất giỏi rồi."
"Vậy sao ông ấy không ở kinh thành, lại đi tây nam làm gì?" Lộ Tam Trúc hỏi.
Lão thái thái thở dài, "Năm năm trước, bị đày đi tây nam."
"A?" Mọi người đồng loạt thất vọng.
Lão thái thái liếc mắt nhìn họ, hừ lạnh hai tiếng, "A cái gì? Người ta bây giờ đã về kinh thành rồi, quan phục nguyên chức, còn được hoàng thượng trọng dụng."
"Thật sao?" Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.
"Đúng vậy, Diêu đại nhân đã nói, lão nhị là hảo hữu của ông ấy, sau này lão nhị gặp chuyện gì phiền phức, cứ việc đến tìm nàng. Những gì giúp được, ông ấy sẽ giúp. Trước khi rời đi, ông ấy còn cho lão nhị địa chỉ, để lại cho hắn bao nhiêu là đồ bản thảo. Nói đi cũng phải nói lại, tay nghề của lão nhị, thế nhưng đã được Công bộ lang trung đích thân chỉ điểm tán thành."
Mọi người nghe xong đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ nhị đệ (nhị ca) nhà mình lại có kỳ ngộ như vậy.
Thư Dư nhỏ giọng hỏi Đại Ngưu, "Nãi có phải uống rượu không?"
Đại Ngưu gật đầu, "Uống một chút, nhưng hôm nay bà vui, uống một chút thì cứ uống, không sao. Ngươi không biết, tửu lượng của nãi trước kia cũng khá đấy."
"Lát nữa say rồi lại khó chịu."
Đại Ngưu, "Yên tâm đi, tứ cô ngồi cạnh nãi, sẽ không để bà uống tiếp đâu."
Ba nàng dâu không dám quản, nhưng tứ cô là con gái, vẫn có thể khuyên được đôi chút.
Một bữa cơm ăn xong, đã hơn một canh giờ, thức ăn đều nguội ngắt.
Thư Dư dìu lão thái thái vào phòng nghỉ ngơi, Lộ Nhị Bách cùng Lộ Đại Tùng đến nhà thôn trưởng.
Những người khác thì người nghỉ ngơi, người trò chuyện, cũng thật là náo nhiệt.
Trước đây Thư Dư không nghe ai nói, dù là Đại Ngưu hay tam thúc, đều không nhắc đến trước mặt nàng. Bởi vậy đến giờ nàng mới biết Nhị Ngưu bị đuổi học, Lan Hoa bị trả lại sính lễ.
Nàng không ngờ chuyện lưu đày lại ảnh hưởng lớn đến hai người họ như vậy.
Lương thị lại có vẻ không bận tâm, bà phẩy tay nói, "Theo ta thì đó là chuyện tốt. Phu tử dạy tư thục cho Nhị Ngưu đã không còn tài cán gì, theo ông ta học chắc chắn chẳng được tích sự gì, nghỉ học thì nghỉ, qua học cùng Đại Bảo nhà ta, phu tử bên đó học vấn cao, cũng không hề thế lực. Lúc trước khi biết chuyện này, còn dặn Đại Bảo đừng để bụng, cứ an tâm học hành."
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận