Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1731: Hoàng tướng quân tới (length: 3873)

Sắc mặt Thư Dư biến đổi, vội vàng dừng bước, lùi lại vào trong ngõ nhỏ, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Nguyên Quý cũng trở nên căng thẳng.
Thư Dư không rõ, chỉ lặng lẽ thò đầu ra nhìn. Chỉ một lát sau, trên mặt nàng bất chợt hiện lên nụ cười.
Hoàng tướng quân, đến rồi! !
Thư Dư thấy đội ngũ đi trùng trùng điệp điệp, người đi phía trước dẫn đường tháp tùng hẳn là vị Trình huyện lệnh kia.
Nói như vậy, Trình huyện lệnh không có ở trong tư trạch, Hạ Di đã không đụng phải hắn.
Người mặc khôi giáp nặng nề đi bên cạnh Trình huyện lệnh, tay phải luôn đặt trên chuôi kiếm bên hông, chính là Hoàng tướng quân. Hoàng tướng quân lúc này mặt đầy vẻ nghiêm nghị sát khí, đối với Trình huyện lệnh có vẻ trịnh trọng nói chuyện bên cạnh cũng chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm không thay đổi bao nhiêu.
Thư Dư đã từng gặp vị tướng quân này. Trước đây khi Cung Khâu bị bắt, bá tánh kinh thành hoảng loạn, lúc ấy ngũ hoàng tử một tay xử lý chuyện Cung Khâu, Hoàng tướng quân là tâm phúc của hắn, tự nhiên đã trợ giúp rất lớn.
Khi thuộc hạ của Cung Khâu định cướp pháp trường, Hoàng tướng quân đã hộ vệ ở một bên.
Thư Dư cuối cùng đã hiểu vì sao hôm nay quan binh ở cổng thành đột nhiên đông hẳn lên, thì ra là vì chuyện này.
Hoàng tướng quân đến vào lúc này, ngược lại lại rất đúng thời điểm.
Thư Dư thở phào một hơi, quay đầu nói với Nguyên Quý: "Đó là Hoàng tướng quân đến bình định, có lợi cho chúng ta. Chúng ta đi thôi, trước tiên đem thức ăn đưa qua."
Nói xong liền định đi tới, nhưng Nguyên Quý vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng vào đội ngũ của Hoàng tướng quân, trên mặt lộ vẻ đề phòng.
Thư Dư sững sờ, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
Nguyên Quý chỉ về phía Hoàng tướng quân, nói: "Ta nhìn thấy người đã bắn tên vào ta năm trước." Lúc đó hắn cùng Giang Khoan Ngọc cùng nhau nhảy xuống vách núi, kết quả Giang Khoan Ngọc có dây leo buộc vào người, bên dưới sơn động lại có người tiếp ứng.
Lúc Nguyên Quý đang ôm chặt Giang Khoan Ngọc, có một người trong sơn động kia đã bắn một mũi tên về phía hắn.
Mà lúc này người đó, đang ở ngay phía trước.
Thư Dư nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng hỏi: "Người nào? Quan binh bên cạnh Trình huyện lệnh ư?"
"Không, không phải, là người dắt ngựa cho tướng quân kia."
Thư Dư lập tức xoay người, nhìn lại về phía đội nhân mã kia.
Người dắt ngựa kia đi ngay sau lưng Hoàng tướng quân, trên người cũng mặc một bộ khôi giáp đơn giản. Dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là người do Hoàng tướng quân mang đến.
Một kẻ tiếp ứng Giang Khoan Ngọc, tự nhiên chính là người của chợ đen.
Không ngờ rằng, người này lúc này lại ở ngay bên cạnh Hoàng tướng quân.
Thư Dư mím chặt môi, thầm nghĩ không ổn rồi, có nội ứng ở đây, Hoàng tướng quân sợ là phải chịu thiệt thòi.
"Lộ hương quân, Hoàng tướng quân nếu đến để bình định, vậy bên cạnh hắn có người của chợ đen, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
"Đúng vậy." Thần sắc Thư Dư trở nên ngưng trọng, "Cho nên phải nghĩ cách nhắc nhở hắn."
"Nhắc nhở thế nào?"
Thư Dư nhìn bộ dáng như hình với bóng của Trình huyện lệnh, lại nhìn những người khác vây quanh Hoàng tướng quân, e rằng rất khó để có cơ hội tiếp xúc riêng với hắn.
Nàng trầm tư một lát, rồi thu hồi tầm mắt: "Đi, chúng ta đi tìm người đến giúp."
Nói xong nàng liền rảo bước nhanh hơn, Nguyên Quý vội vàng đuổi theo.
Hắn không rõ Thư Dư muốn đi đâu, muốn tìm ai giúp đỡ, mãi cho đến khi hai người dừng lại trong con ngõ nhỏ ở cửa sau tư trạch của Trình huyện lệnh.
Mấy cánh cửa gần đó đều đóng kín. Nguyên Quý đang cảnh giác nhìn quanh thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau vọng lại.
"Lộ hương quân."
Thư Dư quay đầu lại, thấy là Lư Vũ, liền vừa đưa cái giỏ trong tay cho hắn, vừa hỏi: "Hạ Di đâu?"
( hết chương )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận