Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 565: Nàng muốn trụ bên phải gian phòng (length: 3996)

Một đám người nhà họ Thư toàn bộ ngã trên mặt đất không dậy nổi, tuy nói trước đó đã từng ngồi tù rồi lại bị lưu đày, cũng nếm không ít khổ cực. Nhưng nói cho cùng, các nàng còn chưa từng bị ai đánh cho ra nông nỗi này.
Bây giờ bị đánh đau nhức toàn thân, ngay cả đứng cũng không thể đứng lên được.
Thư Dư đứng ở vị trí cao nhìn xuống bọn họ, "Bây giờ ta có thể về phòng mình xem xem được không?"
Người nhà họ Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, đại cô nương lại càng mặt mày kinh hãi, "Ngươi, ngươi biết võ công?"
Thư Dư xoa xoa cổ tay, "Võ công thì chưa nói đến, chỉ là biết chút khả năng tự vệ thôi. Không nói gì nhiều, đánh các ngươi vẫn dư sức. Nói đến thì, ta còn phải cảm ơn Tiết di nương."
Ánh mắt nàng hướng người đàn bà đang nằm trên đất, "Nếu không phải ngươi từ nhỏ đã ngược đãi ta, thì ta cũng không vì sinh tồn mà phải luôn âm thầm kiên trì rèn luyện thân thể."
Ừ, vì tài nghệ của mình mà tìm một cái cớ hoàn hảo, tùy tiện quăng cho một cái nồi lớn.
Tiết di nương không dám tin, "Cho nên, trước đây ngươi trước mặt chúng ta tỏ vẻ yếu đuối, đều là, đều là giả vờ?"
Bọn họ mới có thể đoàn kết nhất trí muốn trừng trị nàng, cũng thật sự là do ấn tượng của mọi người về Thư Dư từ trước đến giờ luôn yếu đuối. Ngay cả việc bị áp giải lưu đày trên đường khiến bọn họ không thể lật người nổi, đó cũng là do nàng may mắn, vừa hay trong tay có bạc mà thôi.
Người nhà họ Thư cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, tám người bọn họ lại không giải quyết được ba mẹ con gái yếu đuối.
Nhưng sự thật là, Thư Dư chỉ có một người, một mình ra tay, liền khiến tất cả mọi người đều phải chịu thiệt lớn.
Người nhà họ Thư không thể chấp nhận kết quả này, bọn họ thậm chí căm hận nhìn Tiết di nương.
Tiết di nương có nỗi khổ khó nói, làm sao nàng biết mình không những không thể chơi chết cái loại tiện chủng này, ngược lại làm cho nàng cùng với cỏ dại vậy, càng ngày càng dai sức?
Thư Dư cười nhạt một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong.
Hầu thị và lục cô nương thấy thế, vội vàng theo vào.
Người nhà họ Thư nghiến răng nghiến lợi, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản nữa. Bọn họ dù có không cam lòng, cũng biết mình không phải là đối thủ của Thư Dư, cho dù có ngăn cản, cũng chỉ có bị đánh mà thôi.
Thư Dư đi vào gian phòng phía bên phải, lúc này mới cẩn thận đánh giá.
Vừa rồi nàng chỉ liếc qua một cái rồi đi ra, bây giờ nhìn lại, phát hiện gian phòng này vẫn là rất lớn.
Trong phòng không có giường, chỉ có một cái giường chung bằng ván gỗ lớn kê sát tường bên trong cùng, giống như giường chung các nàng đã ngủ ở dịch trạm, sắp xếp ngủ có thể ngủ được sáu bảy người.
Trên giường chung có một bộ chăn đệm, do bà tử dẫn bọn nàng đến mang người đưa tới, đương nhiên, cái này cũng là cần tiền, tạm thời thiếu nợ.
Chăn còn chưa trải ra, nhưng nhìn sơ qua, cũng biết chăn này một lớp mỏng manh, không được dày dặn.
Bây giờ đã là tháng mười, Lâm Chương phủ sớm tối chênh lệch nhiệt độ rất lớn, buổi tối có thể chết cóng người, cái chăn này... quả thật không dùng được bao nhiêu.
May mà cùng chăn đưa đến còn có mấy bộ quần áo, là quần áo bọn họ phải mặc khi bắt đầu làm việc vào ngày mai, thống nhất mặc. Đến buổi tối, đem đống quần áo đó đắp lên trên chăn, chắc là cũng có thể dùng được chút ít.
Ngoài ra, trong phòng còn có một cái tủ quần áo, và hai cái rương gỗ, đều không lớn, thậm chí có chút cũ nát.
Sau đó, thì không có gì khác nữa.
Thư Dư âm thầm thở dài một hơi, thật đúng là một đêm trở về trước giải phóng, cái gì cũng phải tự mình kiếm lấy.
Sau lưng, Hầu thị đóng cửa phòng lại, mừng rỡ bước đến sau lưng nàng, "Tam cô nương, ngươi thật sự quá lợi hại, ta còn tưởng rằng hôm nay chúng ta đều phải chịu thiệt rồi."
Lục cô nương thì càng sùng bái nhìn Thư Dư.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận