Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 2038: Thư. Versailles. Dư (length: 3907)

Thư Dư liền bảo Ứng Tây chuyển đến một cái ghế rồi thản nhiên ngồi xuống, anh em nhà họ Nguyễn hãi hùng khiếp vía, thực sự không hiểu rõ nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Bọn họ muốn khuyên, nhưng không biết mở miệng thế nào. Nhân gia đều nói chỉ là muốn cùng ngoại tổ mẫu trò chuyện mà thôi, bọn họ có lý do gì để ngăn cản.
Anh em nhà họ Nguyễn liếc nhau, chỉ có thể đứng một bên xem.
Thư Dư tỏ vẻ không coi ai ra gì, cầm khăn tay lại ấn lên khóe mắt, "Ngoại tổ mẫu, nương ta không đến thăm ngươi, ngươi đừng trách nàng. Nàng không phải không muốn tới, chỉ là nghe tin ngươi qua đời, nhất thời bị kích động đến hôn mê bất tỉnh, cho nên bảo ta thay nàng tới tẫn hiếu. Kỳ thật nương ta à, vẫn luôn lo lắng ngươi oán hận nàng. Nhưng mà lúc ta vừa tới đây, nghe hai vị cữu cữu nhà họ Nguyễn nói, rằng ngươi thực sự hối hận chuyện lúc trước đã làm với chúng ta, trước lúc lâm chung còn luôn miệng nhắc đến nương ta, lúc đi còn vô cùng tiếc nuối vì không thể gặp mặt nàng lần cuối. Ta lúc đó mới biết rằng, kỳ thật ngươi rất thương yêu nương ta, người con gái này của ngươi."
Đám người: "..." Lời của anh em nhà họ Nguyễn mà ngươi cũng tin?
Thư Dư thở dài một hơi, "Nhưng ngoại tổ mẫu ngươi yên tâm, nương ta rất tốt. Nàng biết ngươi thương nhớ nàng, sau này nhất định sẽ sống thật tốt, để ngươi đi được an tâm. Nàng hiện đang làm việc ở Y Nhân các, Y Nhân các ngươi biết mà, toàn tiếp đãi những nhân vật tai to mặt lớn trong thành, các nàng đối với tay nghề của nương ta thì khen không dứt miệng, một bộ quần áo rẻ thì vài lượng bạc, đắt thì có đến mấy chục lượng đó."
"Nương ta trước kia không tự tin, cảm thấy tay nghề mình không tốt, may quần áo người khác chưa từng khen một câu. Nhưng giờ khác rồi, nàng may quần áo có thể kiếm tiền, một tháng không tính những thứ khác, chỉ riêng tiền công đã có mấy chục lượng."
"Chỉ là cha ta à, luôn nói nàng quá cực khổ, bảo nàng nghỉ ngơi nhiều. Cần dùng tiền, cha ta có thể đưa cho nàng mà. Tiệm thợ mộc kia của cha ta, giờ thuộc hạ đã có mấy chục người, đơn hàng công việc đều đã xếp đến sang năm. Sinh hoạt thì không phải lo, tiền nong cũng không thiếu, hắn muốn nuôi nương ta còn không dễ dàng sao? Để nàng ngày ngày uống tổ yến cũng rất dễ dàng phải không? Huống chi, còn có ta và đại tỷ, hai người con gái chúng ta cũng sẽ hiếu thuận nương ta."
"Cho nên ngoại tổ mẫu, ngươi không cần lo lắng, nương ta sau này sẽ sống rất tốt."
Thư Dư nói lẩm bà lẩm bẩm, nhưng đám người im lặng lắng nghe ở bên cạnh lại trợn tròn cả mắt.
Một tháng tiền công đến mấy chục lượng? Nguyễn thị bây giờ may quần áo lại kiếm tiền như vậy sao?
Anh em nhà họ Nguyễn hai mắt càng đỏ lên, bọn họ không cần nhiều, một tháng cho họ năm lượng bạc là đủ rồi. Thật là chỉ cần đại tỷ hé qua kẽ tay một chút thôi là đủ để bọn họ sống những ngày sung túc rồi a.
Thư Dư khóe mắt liếc thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng thầm “Chậc” một tiếng, tiếp tục nói với Nguyễn bà tử: "Ngoại tổ mẫu, có phải ngươi sợ nương ta mệt mỏi không? Cái này cũng không cần lo, nhà chúng ta có hạ nhân, giặt giũ nấu cơm không cần nương ta động tay, nàng yêu thích may vá, cũng chỉ thuận tiện làm việc đó mà thôi. Mệt thì có người xoa bóp, ngâm chân cho nàng, mang đồ ăn bưng đến tận trước mặt nàng. Không vướng bận tạp vụ vặt vãnh, nương ta lại càng nhiệt tình với việc may vá. Nàng còn thường xuyên đến phủ thành, xem xem kiểu dáng trang phục thịnh hành ở phủ thành là thế nào, như vậy nàng có thể có thêm linh cảm."
"Phải công nhận, thiên phú may vá của nương ta quả thật không tệ, may mắn không bị mai một. Còn ta, dự định khi nào rảnh rỗi sẽ đưa nương ta đi kinh thành xem sao. Ngoại tổ mẫu chắc ngươi chưa từng đi kinh thành nhỉ, đợi lúc nào nương ta về, sẽ bảo nàng đến trước mộ phần của ngươi kể lại cho ngươi nghe. Ngươi tận mắt thấy được dáng vẻ mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn của nàng, hẳn là có thể yên tâm rồi."
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận