Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 105: Trước hết để cho nàng ăn no (length: 3857)

Đại Ngưu nói xong, liền trầm mặt, nắm chặt nắm tay bước chân nặng nề hướng cổng nhà họ Trương đi đến.
Ai ngờ Thư Dư liền nghiêm mặt, thẳng theo một hướng khác đi.
Đại Ngưu sửng sốt, nhìn nhìn nhà họ Trương, lại nhìn một chút bóng lưng Thư Dư, giậm chân một cái, vẫn là đuổi kịp nàng.
"A Dư, chúng ta có phải nên quay về gọi người?" Cũng đúng, nhà họ Trương có ba đứa con trai, hơn nữa bà Trương kia không phải là người dễ dây vào. Bọn họ chỉ là hai đứa nhỏ, muốn mang Đại Nha đi, e là không dễ dàng như vậy. Đừng để cuối cùng lại bị thương Đại Nha.
Nhưng mà Thư Dư lại mặt không đổi sắc nói một câu, "Nàng nói nàng một ngày chưa ăn cơm."
Bước chân Đại Ngưu đột ngột dừng lại, đúng vậy, vừa rồi Đại Nha nói nàng một ngày chưa ăn cơm, nhà họ Trương này lũ súc sinh, là xem nhà họ Lộ bọn họ không có ai sao? Thảo nào Đại Nha lại gầy thành thế này.
Đây còn chỉ là những gì bọn họ nhìn thấy nghe được, ngày thường bên trong bị bắt nạt còn không biết như thế nào nữa.
Đại Ngưu cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, hắn tăng nhanh bước chân —— phải nhanh đi về gọi người, đem cha cùng tam thúc còn có mấy người bạn của hắn đều gọi đến, con gái nhà họ Lộ bọn họ, tuyệt đối không thể bị bắt nạt như vậy.
Hắn giành trước một bước đến xe la, ngồi lên xe liền muốn kéo dây cương.
Nhưng Thư Dư đến sau, lại bảo hắn xuống, mình ở trong xe tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một gói quần áo.
Theo sát sau nàng lại xuống xe la, một lần nữa hướng thôn Đại Nghiêm đi vào.
Đại Ngưu có chút ngơ ngác, đứng bên cạnh xe một hồi lâu mới tăng tốc bước chân đuổi theo.
"A Dư, ngươi làm gì vậy?"
"Lát nữa mang Đại Nha đi có thể sẽ tốn chút thời gian, phải để nàng ăn no đã rồi tính."
Đại Ngưu, "Hai chúng ta mang nàng đi?"
"Ừ, chỉ hai chúng ta." Sắc mặt Thư Dư càng thêm âm trầm, bước chân dần dần tăng tốc.
Mà lúc này nhà họ Trương, vẫn còn không biết có người đang giận đùng đùng đi tới.
Đại Nha rửa chén xong, liền bị bà Trương thúc giục đi tháo Thước Ngọc xuống, "Rửa bát chậm như vậy, ngươi cố ý đối nghịch với ta phải không."
Đại Nha bị bà ta đẩy một cái, suýt nữa không đứng vững.
Nàng đã một ngày chưa ăn cơm, buổi sáng nàng ra đồng làm nửa ngày việc nặng, về nhà cả nhà đã ăn xong, ngay cả chút đồ ăn dưới đáy nồi cũng không để cho nàng.
Nàng chỉ uống hai gáo nước để lấp đầy bụng, hiện tại mắt có chút mờ, cảm giác tay chân cũng bắt đầu rã rời.
Nhưng nàng vẫn không rên một tiếng ngồi ở góc tường, cầm bắp ngô bắt đầu tuốt hạt.
Chu thị cùng Phùng thị đều đang gặm hạt dưa, vừa cười nói chuyện phiếm vừa nhìn mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui trong sân.
Mấy đứa con trai nghịch ngợm, Đại Nha vừa giặt đồ cả nhà xong còn phơi trên cây trúc trong sân, mấy đứa trẻ cứ thế chui tới chui lui.
Chu thị liếc Đại Nha một cái, tức giận mắng mấy đứa, "Các ngươi cẩn thận, quần áo kia là tam thẩm các ngươi vừa giặt xong, đừng làm bẩn."
Bà Trương từ trong phòng bước ra, tay trái dùng sức phủi góc áo, mắng một tiếng Chu thị, "Bẩn thì để nó lại đi giặt, trẻ con nghịch ngợm một chút mới thông minh, ngươi bảo chúng nó làm gì?"
Chu thị cũng không giận, chỉ cười, "Ta không phải là thấy tam đệ muội quá vất vả sao?"
"Vất vả cái gì mà vất vả? Bây giờ nó là tội nhân nhà họ Trương, không thể sinh còn chết chửa, lấy đồ của nhà chồng cho nhà mẹ đẻ. Nó làm nhiều chút việc thì mới chuộc được tội."
Phùng thị hết sức tán đồng, "Mẹ nói đúng."
Lập tức lại nhìn Đại Nha, "Tam đệ muội, ngươi có nghe không đó? Với bộ dạng ngươi thế này, nhà khác đã sớm vứt bỏ, cũng chỉ có mẹ và tam đệ rộng lượng mới giữ lại ngươi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận