Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1062: Đi xem kia thượng trăm mẫu đất (length: 3949)

Chỉ là lúc sau lại muốn ngủ, lại thế nào cũng không ngủ được.
Thư Dư xoa xoa thái dương, cầm cây quạt phe phẩy cho mình, thời tiết khô nóng làm nàng càng thêm bực bội.
Sao lại nằm mơ như vậy chứ? Quá không may rồi.
Không đúng, trong mơ mọi thứ đều trái ngược, vậy Mạnh Duẫn Tranh chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nghĩ vậy, nhưng khi nhớ đến tình tiết trong nguyên tác, Thư Dư lại không khỏi cau mày.
Nàng đã từng không chỉ một lần hồi tưởng lại tình tiết trong sách, thật sự chắc chắn từ đầu đến cuối văn bản đều không nhắc đến tên Mạnh Duẫn Tranh.
Rốt cuộc là vì nàng không tiếp tục giúp đỡ ngũ hoàng tử trong triều? Hay là vì hắn xảy ra chuyện gì sau lần hồi kinh này? Nên nhắc đến hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì sao?
Thư Dư không ngủ được, dứt khoát thắp đèn, bắt đầu ghi chép lại một số điểm mấu chốt trong nguyên tác.
Chỉ là những sự kiện quan trọng đó đều xoay quanh nam nữ chính, mà Mạnh Duẫn Tranh hiển nhiên không có gì giao tập với nam nữ chính.
Mãi đến hừng đông, Thư Dư mới buông cây bút xuống, xoa xoa cổ thở phào nhẹ nhõm.
A Ngưng chạy đến gọi nàng dậy ăn điểm tâm, Thư Dư lên tiếng, thay quần áo rồi đi ra.
Ăn xong vốn định ngủ bù, nhưng tâm trí cứ bẩn thần làm sao cũng không ngủ được. Vừa hay Đại Ngưu và Chu Xảo muốn khởi hành về làng, Thư Dư bèn quyết dứt cùng đi với họ.
Nàng phải tìm việc gì đó phân tán sự chú ý, cứ đi xem những cây hoa hướng dương kia mọc thế nào vậy.
Lý thị vốn cũng muốn đi xem cái gọi là làng mạc cùng trăm mẫu đất kia, trước giờ vẫn chưa có cơ hội, giờ khó khăn lắm mới có dịp, bà nhất định phải đến xem sao.
Kết quả Thư Dư cũng muốn đi, Lý thị lập tức không dám lên tiếng nữa, hay là để lần sau hẵng đi?
Trái lại, Lộ Đại Tùng không có tâm tư khác, hắn rất phấn khởi, liền nói ngay, "Ta cũng đi xem."
Lý thị ngẩn người, im lặng đứng bên cạnh Lộ Đại Tùng.
Thế là cả nhóm thu dọn một chút rồi xuất phát, Đại Ngưu và Chu Xảo đi cùng Lộ Đại Tùng vợ chồng một xe bò, Thư Dư và Ứng Tây một xe bò.
Làng cách huyện thành vẫn còn khá xa, đến làng thì đã cuối giờ Thân.
Chu Xảo dẫn mọi người vào làng, nhanh chóng lấy mấy chén nước ra.
Lộ Đại Tùng ừng ực mấy ngụm uống cạn, liền giục Đại Ngưu dẫn hắn đi xem trăm mẫu đất kia.
Đại Ngưu bất đắc dĩ, thấy Thư Dư cũng muốn đi xem, ba người liền cùng nhau đi ra.
Chu Xảo thấy trong làng chỉ còn mình và Lý thị hai người, thầm nghĩ không ổn, lúc này mới vào phòng lấy mũ rộng vành cùng ô giấy chạy theo.
"Cha, A Dư, ngoài trời nắng to, đội cái này vào." Vừa nói vừa đi cùng ra ruộng.
Lý thị ngồi một mình, tức không chịu được.
Trăm mẫu đất này, có hai mươi mẫu trồng hoa hướng dương, còn lại đã toàn bộ trồng cỏ linh lăng.
Lúc này cỏ linh lăng đều đã nảy mầm, đi qua một đường, xanh mướt một vùng lớn, nhìn rất có sức sống.
Lộ Đại Tùng ngồi xổm xuống nhìn, thở dài, "Hơi tiếc, nếu trồng toàn bộ bằng lương thực, tám mươi mẫu lương thực, sẽ giàu có đến mức nào."
Thư Dư và Đại Ngưu nhìn nhau, cười lên.
Đại Ngưu nói, "Cha, vùng này không thích hợp trồng lương thực, sản lượng không cao, trồng cỏ linh lăng lại có triển vọng hơn."
Thư Dư gật đầu nói, "Vâng, đại bá, cỏ linh lăng này lớn lên rồi cũng đã có nơi tiêu thụ. Đến lúc thu hoạch, đối phương sẽ cử người đến chở đi."
"Chưa mọc đã bán rồi à?" Lộ Đại Tùng kinh ngạc.
Thư Dư gật đầu, Lộ Đại Tùng lúc này mới yên tâm.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận