Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 369: Nghĩ muốn cái gì khen thưởng (length: 3974)

Nhà họ Viên mặt mày tái mét, vội vàng cười xòa quay đầu, nói với Hồ Lợi, "Quan sai đại nhân, ngài bớt giận, bớt giận, chúng ta đi ngay, lập tức đi."
Nói xong, nhà họ Viên cũng chẳng đoái hoài gì đến Viên Sơn Xuyên, ngay lập tức như con thỏ, chạy một mạch về phía cổng nha môn.
Mãi đến khi ra khỏi nha môn, bọn họ mới dừng lại, vỗ ngực thở phào, "Không sao, không sao rồi."
"Chúng ta cuối cùng cũng ra được, ta cứ tưởng cả đời bị giam ở trong đó."
"Đều tại thằng tư gây họa."
"Chờ nó ra, ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận nên thân."
Thế nhưng, bọn họ ở ngoài nha môn đợi mãi cũng không thấy Viên Sơn Xuyên ra, ngược lại thấy người trên phố chỉ trỏ bàn tán về phía mình.
Nhà họ Viên bị giam mấy ngày, người ngợm nhếch nhác. Bên trong cũng không có điều kiện cho tắm rửa, thời tiết thế này, khó tránh khỏi có chút mùi khó ngửi.
Mấy người chịu hết nổi, ban đầu còn định chờ Viên Sơn Xuyên ra, bắt hắn bỏ tiền thuê xe bò đưa về.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy, trong lòng bắt đầu lo lắng bất an.
"Hay là không ra được? Không lẽ thằng tư thật sự phạm tội?"
"Có khi, chắc là huyện thái gia điều tra rõ, thằng tư phạm tội, chúng ta không liên quan nên được thả, còn nó thì bị nhốt vào đại lao."
Càng nghĩ mấy người càng thấy đúng, cảm giác như đoán ra được chân tướng, liền vội vàng lo liệu.
"Đi thôi, đi nhanh lên, chuyện này không liên quan đến chúng ta, về nhà rồi chúng ta tìm thôn trưởng, đoạn tuyệt quan hệ với nó."
Lão nhị có vẻ do dự, "Làm vậy có phải không ổn không?"
"Sao lại không ổn? Ngươi thử nghĩ mấy ngày nay chúng ta sống trong đó thế nào, nghĩ đến vợ con ở nhà, chẳng lẽ vì nó mà tất cả chúng ta đều phải chịu tội sao? Ai biết nó ở ngoài làm chuyện tày trời gì."
Càng nói càng giận, vừa hùng hổ vừa sợ hãi, vội vàng ra khỏi thành về nhà.
Lúc này, Viên Sơn Xuyên đang chuẩn bị rời khỏi nha môn thì bị Vương Hồng chạy tới gọi lại.
Hắn đi nhanh đến trước mặt Thư Dư, nói, "Đại nhân nói còn có việc cần hỏi, mời các ngươi qua."
Viên Sơn Xuyên gật đầu, "Vậy thì đi thôi."
Vương Hồng và Hồ Lợi dẫn đường phía trước, Viên Sơn Xuyên cùng Lộ Tứ Hạnh đi phía sau.
Lộ Tứ Hạnh dìu hắn, cảm thấy thân thể hắn loạng choạng, hơi lo lắng, định nói gì đó thì bị Viên Sơn Xuyên nắm tay.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy Viên Sơn Xuyên lắc đầu, "Yên tâm, ta không sao."
Mấy người nhanh chóng đến đại sảnh, Hướng Vệ Nam đang ngồi đó chờ.
Thấy bọn họ đến, Hướng Vệ Nam khẽ gật đầu, nói với Viên Sơn Xuyên, "Trước đó thấy ngươi muốn gặp người nhà, nên ta không cản. Bây giờ, có một số chi tiết về vụ việc này, ta muốn hỏi lại các ngươi..."
Hắn dừng lại, nhìn sang Đại Ngưu và Lộ Tứ Hạnh, "Hai ngươi ra ngoài uống chén trà đi."
Đại Ngưu lập tức hiểu, có vài chuyện không phải bọn họ có thể biết.
Hắn liếc nhìn Thư Dư vẫn còn đứng đó, rồi dìu Lộ Tứ Hạnh đi ra ngoài.
Hướng Vệ Nam mới hỏi Viên Sơn Xuyên về đặc điểm của hai đám người định cướp tranh, thật ra Viên Sơn Xuyên cũng không nhìn rõ lắm, nửa đêm, mặt mũi người ta lại bị che kín.
Nhưng những gì cần nói, hắn đều nhớ lại và kể rõ ràng.
Hướng Vệ Nam gật đầu, "Lần này ngươi có công lớn, ngươi muốn thưởng gì, cứ nói với ta, ta có thể đáp ứng được thì sẽ đáp ứng."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận