Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 522: Thư gia lão phu nhân chết (length: 3870)

Các nàng cùng Thư Dư nhưng khác biệt, người ta là đưa bạc.
Các nàng không có bạc hối lộ quan sai, nếu dám gây chuyện, chỉ có bị đánh cho một trận mà thôi.
Tiết di nương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, khiến lòng nàng hằn ý càng sâu. Không sao cả, đến tây nam, nàng ngược lại muốn xem xem, nàng còn có được cuộc sống thoải mái như hiện tại không.
Mưa lại rơi hồi lâu, mãi cho đến khi bọn họ đến trạm dịch cũng không ngừng.
Người Thư gia hết sức chật vật, dù có dù che mưa chống đỡ, cũng vẫn là ướt sũng toàn thân.
Thư Dư từ trong xe bước ra, một thân khô ráo, hầu như không bị dính mưa chỗ nào.
Buổi tối trạm dịch cho nấu canh gừng, người Thư gia đều uống một chén lớn, mới cảm thấy thân thể ấm áp hơn một chút.
Quan sai ở phương diện này đều không ngăn cản, phạm nhân nếu bị bệnh, sẽ kéo chậm tiến trình.
Nhưng dù như thế, người Thư gia vẫn bệnh mất mấy người. Lần trước vận may không tệ, cả đám đều cố gắng qua được, lần này lại không may mắn như lần trước, Thư gia lão phu nhân, Tiết di nương, còn có tứ cô nương, lục cô nương đều mắc bệnh.
Mới đầu còn ổn, chỉ là nghẹt mũi khó chịu, sau đó trở nên đầu nặng chân nhẹ, đi tới đi tới trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tiết di nương cùng tứ cô nương còn đỡ, các nàng dù sao cũng còn trẻ, chịu đựng được.
Lão phu nhân cùng lục cô nương lại không xong, lão phu nhân tuổi đã cao, lại quen sống an nhàn sung sướng, những ngày này ăn khổ đã là giới hạn, bệnh trở lại chẳng phải muốn lấy mạng bà sao?
Quan sai xem tình huống này thì đau đầu, nhưng cũng không thể vì mấy người bệnh mà dừng lại nghỉ ngơi.
Nhiều nhất, chỉ là đến trạm dịch rồi, cho người sắc chút thảo dược cho các nàng uống.
Nhưng thảo dược này cũng không phải đồ tốt gì, giá cả rẻ mà hiệu quả chậm, cũng không hữu dụng cho lắm.
Hơn nữa tiền thảo dược này, đều là người Thư gia thiếu, sau này đến tây nam. Không kể phí ăn ở dọc đường, tiền ăn, còn có tiền thuốc men này, đều thuộc về quan phủ ứng ra, bọn họ sau này đều phải trả.
Lão phu nhân mấy người uống thuốc xong, quan sai liền không quản các nàng nữa.
Bất quá để tránh phong hàn lây sang người khác, gây thêm phiền phức, quan sai vẫn là tách mấy người bệnh ra ở một gian phòng riêng.
Mấy người bệnh, trong đêm liền ngủ li bì.
Cho đến ngày thứ hai, trong gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của tứ cô nương, "A, có người chết, mau tới người a."
Quan sai và người khác của Thư gia vốn đã tỉnh, đang định đến gọi các nàng, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu thê lương này.
Hầu thị là người đầu tiên xô cửa ra, con gái nàng là lục cô nương cũng bệnh ở trong gian phòng này, nàng sợ người xảy ra chuyện là con gái mình.
May mà sau khi vào cửa, thấy con gái tuy hoảng sợ co rúm ở trong góc, nhưng mắt vẫn mở tỉnh táo, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua ôm con vào lòng.
Những người khác cũng lục tục đi vào, liếc mắt đã thấy lão phu nhân nằm thẳng đơ trên giường lớn giữa phòng, mắt nhắm nghiền mặt trắng bệch, bất động.
Thư Dư đứng ở phía sau cùng, nàng nhìn lão phu nhân, mặt không biểu cảm, không hề có chút xúc động nào.
Chuyện này nàng sớm đã dự liệu được, đám người Thư gia này chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt minh tranh ám đấu dùng tiểu thủ đoạn phụ nữ, làm sao có thể bình an toàn mạng đến tây nam?
Huống chi, đó còn là lão phu nhân tuổi đã cao.
Thư Dư cười lạnh, lúc trước nàng lạnh lùng sai người dìm chết nàng xuống hồ, chắc có lẽ không nghĩ tới, bà chết còn sớm hơn nàng nhỉ?
Lão phu nhân chết, nhưng không chỉ Thư Dư, người Thư gia những người khác cũng không thấy mấy người thương tâm đau khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận