Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 679: Diêu thợ mộc (length: 3736)

Theo sát, liền thấy Lộ Nhị Bách tươi cười hớn hở đi đến.
Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn người bên trong sân, liền vội xoay người, đem người phía sau cũng một thể mời vào cửa.
Một bên đi vào trong, một bên cười nói, "Con ơi là con, nhanh rót hai ly nước ấm, chuẩn bị chút đồ nhắm, hôm nay ta phải cùng Diêu lão ca hảo hảo uống hai chén, chuyện sạp hàng nhà ta, đã giải quyết xong rồi, còn may mà có Diêu lão ca."
Lời còn chưa dứt, Thư Dư đã từ chính đường bước ra, đứng trên bậc thang, nhẹ nhàng cười nói, "Cha."
Lộ Nhị Bách sững sờ, bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa.
"A, A Dư! !" Lộ Nhị Bách mừng rỡ, nhanh chân bước tới mấy bước, ánh mắt lo lắng đánh giá nàng, "Con về rồi? Thời gian này con vẫn khỏe chứ?"
"Con rất khỏe, cha, chuyện của con để sau hãy nói, trước mời khách vào nhà đi."
Lộ Nhị Bách há hốc mồm, lập tức gật đầu, "Phải phải phải, lát nữa chúng ta lại nói." Sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với Diêu thợ mộc vừa vào cửa, "Diêu lão ca, đây là đứa con gái thứ hai mà ta đã kể với ông, A Dư. A Dư, đây là Diêu bá bá của con."
Thư Dư gật đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Diêu bá bá."
Diêu thợ mộc đánh giá nàng hai mắt, cười nói, "Đây là cô nương thứ hai mà ông khen không ngớt lời sao? Xem quả thực lanh lợi, chỉ là đáng tiếc bị thân phận liên lụy."
Cách nói bên ngoài của nhà họ Lộ, cũng giống với thôn Chính Đạo —— bọn họ cả nhà đều đến đây để tìm con gái bị mất tích.
Chuyện này thôn Chính Đạo đều đã biết, nhưng huyện thành này thì không nhiều người rõ. Lộ Nhị Bách và Diêu thợ mộc quen nhau, hai người thỉnh thoảng tán gẫu, đối phương hỏi đến, Lộ Nhị Bách cũng liền kể.
Chuyện này cũng không có gì không thể nói, nếu cứ che che giấu giấu, lại càng kỳ quái.
Vùng Lâm Chương phủ này không thiếu tù nhân, trước đây nơi này là một vùng hoang vu ít người qua lại, sau thành nơi lưu đày, rất nhiều tù nhân bị đày đến đây, dần dần bắt đầu sinh sôi nảy nở, lấy vợ sinh con, truyền đời về sau.
Dân chúng ở đây, đại khái một nửa số người nếu tính ngược lên ba đời, có lẽ đều là tù nhân.
Cho nên có Thư Dư một người con gái của tù nhân bị lưu đày, cũng không ai cảm thấy nhà họ Lộ toàn là kẻ ác không nên lui tới.
Ít nhất hiện tại, Diêu thợ mộc nhìn Thư Dư không hề có chút xem thường khinh thị, ngược lại mang bộ dáng một người trưởng bối nhìn lớp trẻ, thậm chí còn có chút thương hại.
Cũng chẳng trách phải thương hại sao? Một đứa con gái nuôi bị Thư gia liên lụy một cách vô lý.
Thư Dư cười cười, nói với Diêu thợ mộc, "Không đáng tiếc, giờ con không phải là đã tìm được người nhà mình rồi sao? Bọn họ đều rất thương con."
"Thế thì tốt rồi, Lộ lão đệ người này là một người thực sự hiếm có, giống như ta."
Thư Dư suýt chút nữa bật cười thành tiếng, Diêu thợ mộc này thật có ý tứ, đây là đang khen cha nàng sao? Hay là đang khen chính hắn vậy?
Nàng dẫn hai người vào phòng bếp, đồ ăn thật ra đều đã chuẩn bị xong.
Bởi vì Thư Dư trở về, bữa tối rất là phong phú, cũng không cần chuẩn bị thêm đồ nhắm.
Nguyễn thị mang hai bầu rượu ra, cũng không chuẩn bị một mâm riêng cho họ, dù sao người nhà nôn nóng tiếp khách, không cầu kỳ như vậy.
Thư Dư ngồi cạnh Lộ Nhị Bách, rót rượu cho cả ông và Diêu thợ mộc, rồi mới hỏi, "Cha, con vừa nghe cha vào cửa, nói chuyện sạp hàng của chúng ta đã giải quyết? Là ý gì?"
Lộ Nhị Bách uống một ngụm rượu, thở dài một hơi, nói, "Không phải là chuyện gì lớn, dù sao cũng đã giải quyết rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận